Chương trước
Chương sau
Edit: Đào Sindy
Khoảng cách Ngọc Linh Lung xuất thế đã  hai tháng, các thế lực cũng lần lượt chạy tới, cuối cùng ngày gặp nhau không xa. 
Trong Cửu U lâu, tròng mắt Mộ Hoàng Tịch nhìn từng đợt từng đợt lui tới, trong mắt không nhìn ra chút cảm xúc, chỉ lạnh nhạt nói: "Khó có một lần thịnh hội thế này, sợ rằng đại hội võ lâm cũng không náo nhiệt như thế!"
Ngọc Phi Tình vẫn mang bộ dáng lười nhác như cũ, nhưng bây giờ tiểu quan mua vui bên cạnh hắn ít đi, ngược lại khiến người ta có một loại cảm giác không giống, nghe thấy lời Mộ Hoàng Tịch, hắn ngước mắt nói: "Tất nhiên khác với đại hội võ lâm, giá trị Ngọc Linh Lung, càng hấp dẫn người khác hơn Võ Lâm Minh Chủ!"
Mộ Hoàng Tịch không nói gì nữa, bởi vì ánh mắt của nàng đã bị đội ngũ phía trước trên đường hấp dẫn, từ xa đến gần chính là đội ngũ màu xanh dương đậm nạm vàng, cờ xí màu vàng in hình bàn long, ở giữa có một chữ ‘ chiêu ’, đây là đội ngũ hoàng thất Nam Chiếu trong tứ quốc!
Nghe nói thật lâu trước đây, hoàng thất có mặt tại đại hội võ lâm tranh đoạt quyền lực với các thế lực dẫn đến ác giao, cho đến khi Lãnh Trọng Dương thượng vị, hắn sắp xếp lại hoàng thất, hơn nữa hắn nói lý do cũng đủ làm cho mọi người tin phục; hắn nói Hoàng thất là khách võ lâm, làm chủ nhà, võ lâm nên ưu tiên khách; vừa giải quyết lúng túng, cũng làm cho hai phe dễ dàng tiếp nhận.
Sau Nam Chiêu là Bắc Liêu, dùng da thú và vải vóc may y phục, tóc tết thành sợi tết nhỏ như roi da rơi ở phía sau, ăn mặc thật sự  như ở thảo nguyên, tiếp theo sau Bắc Liêu là Đông Diệu nằm ở đại mạc thê lương, y phục của bọn họ có chút tương tự Bắc Liêu, nhưng dày hơn rất nhiều, người Bắc Liêu ngăm đen to con, người Đông Diệu lại trắng nõn, nhưng hốc mắt thâm thúy, thỉnh thoảng còn có thể thấy được những thứ sáng bóng khác đôi mắt ở dưới Thái Dương.
So với ba đội y phục giản lược trước mắt, đội ngũ Tây Việt có vẻ uy vũ trang trọng hơn rất nhiều, áo giáp đồng phục màu bạc, đi vang mà có lực, có lá cờ đen chỉ vàng, một chữ ‘ càng ’ rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực, làm cho người ta nhìn mà sợ.
Thấy hoàng kỳ này, đột nhiên Mộ Hoàng Tịch có chút nhớ nhung Đế Vương Tây Việt đến dạng gì rồi, Quân Hạo Hiên đã là nhân trung long phượng*, nghĩ đến huynh trưởng của hắn không kém hơn! Ánh mắt rơi vào trên xe ngựa sang trọng trong đội ngũ Tây Việt thì tròng mắt thật to của Mộ Hoàng Tịch nheo lại, nàng không ngờ, lần này đại biểu cho Tây Việt lại là Quân Hạo Hiên!
*rồng phượng trong loài người.
Mộ Hoàng Tịch đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nghẹn, nàng khó có thể quên Quân Hạo Hiên vì không muốn nàng giết Mộ Tâm Vi thế mà trước mặt mọi người tuyên bố Mộ Tâm Vi là vương phi của hắn, mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Hoàng Tịch liền khó chịu vô cùng, sớm biết ban đầu không cứu hắn rồi!
Đột nhiên trên tay nóng lên, tiếp theo là giọng Ngọc Phi Tình ôn hòa: "Vẫn còn khó chịu sao?" Coi như không  ở Đế Đô, làm sao chuyện này có thể giấu giếm được Ngọc Phi Tình đây?
"Không có!" Lắc đầu một cái, Mộ Hoàng Tịch thu hồi ánh mắt rơi vào tay Ngọc Phi Tình chạm tay mình, tay Ngọc Phi Tình rất đẹp, thon dài thẳng tắp, khớp xương rõ ràng, mang theo nhiệt độ ấm áp của nam tử ghé trên tay nàng, thấy Mộ Hoàng Tịch có chút mất hồn, nàng nhớ hình như hắn chưa từng cầm tay mình như thế.
Cảm thấy Mộ Hoàng Tịch nhìn chăm chú, nhưng Ngọc Phi Tình không buông ra, ngược lại buộc chặt  tay mình, bao toàn bộ tay Mộ Hoàng Tịch bên trong, nhìn ánh mắt Mộ Hoàng Tịch vẫn nhu hòa như cũ, nhưng trong đó lại nhiều thêm gì đó.
"Hừ!" Một tiếng hừ bất mãn tiếng vang lên, Mộ Hoàng Tịch phản xạ rút tay mình về, lúc này mới phát hiện ra trong nhà chẳng biết lúc nào đã thêm một người.
Người tới chính là tiểu tử Tư Đồ Cảnh của Ám lâu, mặc dù có chút bất mãn với Mộ Hoàng Tịch, nhưng vẫn cung kính quỳ xuống: "Thuộc hạ Tư Đồ Cảnh, tham kiến Tôn chủ!"
"Đứng lên đi!" Bị người nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch cũng không cảm thấy lúng túng, quay đầu nhìn thấy Ngọc Phi Tình vẫn dịu dàng nhìn mình như cũ, trong ánh mắt kia không có bất mãn chút nào, lòng Mộ Hoàng Tịch thoáng buông lỏng
"Lần này người Ám lâu phái tới là ngươi?"
"Dạ!" Tư Đồ Cảnh trưng gương mặt cương thi ra, bất mãn không che giấu chút nào, Mộ Hoàng Tịch cau mày, giọng lạnh hai phần: "Ngươi nên làm như thế nào liền làm thế đó, đi xuống đi!"
"...... Dạ!" Tư Đồ Cảnh không cam lòng lui ra.
"Ha ha! Khi nào thì Ám lâu xuất hiện một kỳ hoa như vậy?" Ngọc Phi Tình buồn cười hỏi, hắn gặp qua không ít người Ám lâu, nhưng mọi người đều dùng gương mặt cứng nhắc, người này lại dám lộ ra tâm tình bất mãn với Mộ Hoàng Tịch, thật không biết có nên nói gan hắn ta lớn hay không?
"Hắn là thiếu gia duy nhất còn sống sót của Tư Đồ đại thế gia võ lâm, trời xui đất khiến vào Ám lâu, võ công không tệ, nhưng tính tình quá nóng nảy, vẫn nên dạy dỗ thật tốt!" Trên mặt Mộ Hoàng Tịch không biến sắc, thật ra thì trong lòng vẫn có chút tức giận, nàng rõ ràng là Tôn chủ, nhưng không cách nào làm cho những người này hoàn toàn kính sợ mình, xem ra nàng không đủ cường đại rồi!
Người Độc Cô Mộ đã từng nói, thân nàng trúng hàn độc, khí lạnh tắc nghẽn gân mạch, có thể có thành tựu ngày hôm nay đã tốt lắm rồi, nhưng đối với với Mộ Hoàng Tịch mà nói, vẫn còn chưa đủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.