Chương trước
Chương sau
Vừa bước vào cửa, Mộ Hoàng Tịch đã nhìn thấy Mộ Trình đang trực tiếp tiến về phía nàng, không đợi Mộ Hoàng Tịch lộ ra biểu cảm gì, Mộ Trình đã lập tức sa sầm mặt: “Đi ra ngoài làm chuyện gì? Còn không mau trở về Tây viên? Thật quá mất mặt!”
Bước chân Mộ Hoàng Tịch ngừng lại, lạnh lùng ngước mắt: “Thừa tướng đại nhân, nhẫn nại của con người có hạn, tốt nhất ông nên rõ ràng người đang đứng trước mặt ông là ai, nếu ông vẫn còn có chút tự giác của kẻ làm phụ thân, thì mời ông chú ý đến giọng điệu của ông một chút!”
“Súc sinh, ngươi lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta?” Mộ Trình giận dữ, giơ tay lên muốn đánh xuống, Mộ Hoàng Tịch nâng tay gắt gao nắm lấy cổ tay ông ta, cười lạnh: “Ta là súc sinh, vậy ông là cái gì? Nếu ông thật sự yêu mẫu thân của ta như thế, vậy tại sao mẫu thân của ta qua đời chưa được nửa năm đã cưới vợ mới? Cho dù là vì ta sinh ra hại chết mẫu thân, nhiều năm chịu khuất nhục như vậy cũng đủ để bồi thường lại rồi, ông cũng đừng quá đáng quá, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huồng hồ ta còn rõ ràng là một con người!”
“Nghiệp chướng, người còn dám chống đối ta?” Mộ Trình tức giận vung tay, nhưng lại bị Mộ Hoàng Tịch gắt gao nắm lấy, một chút cũng không thể động đậy.
“Không nên coi ta vẫn là đứa trẻ năm đó mặc cho kẻ khác ức hiếp, nếu Thừa tướng đại nhân dồn ép ta, bất kể chuyện gì ta cũng có thể làm ra được!” Mộ Hoàng Tịch một tay hất tay Mộ Trình ra, sau đó bỏ đi không chút quay đầu lại; giây phút này Mộ Hoàng Tịch thực sự nổi giận, nàng vẫn không coi người phụ thân này là phụ thân của mình, nhưng mọi việc ông ta làm, ai nhìn thấy trái tim cũng sẽ nguội lạnh; dù Mộ Hoàng Tịch nàng có tội, cũng không đến mức bị người khác nhục nhã như vậy.
Mà Mộ Trình nhìn bóng lưng Mộ Hoàng Tịch đi xa, không có lấy chút hổ thẹn hay ân hận nào, chỉ có hận ý vô cùng!
Trên đường trở về Tây viên, Mộ Hoàng Tịch lại không hẹn mà gặp với đoàn người Mộ Tâm Vi; Mộ Tâm Vi lập tức cầm khăn tay che miệng, giọng nói kỳ quái nói: “Thật là xui xẻo, vừa ra cửa liền gặp phải thứ đen đủi, haiz, lúc trở về nhất định phải tắm rửa thật kỹ, loại bỏ đi xui xẻo toàn thân này!”
“Ngươi im miệng!” Trong thoáng chốc Mộ Hoàng Tịch không giữ chặt, Ngọc Nô tức giận nhảy ra: “Không cho phép ngươi sỉ nhục tiểu thư nhà ta!”
“Ngươi là cái thá gì?” Mộ Tâm Vi giận dữ nhìn Ngọc Nô: “Bản tiểu thư nói chuyện mắc mớ gì đến ngươi? Ta có chỉ đích danh tên họ tiểu thư nhà ngươi sao? Vả lại cho dù ta có nói, vậy đó cũng là sự thật; mà ngươi chỉ là một nô tỳ thấp kém lỗ mãng, lại dám hô to gọi nhỏ với bản tiểu thư!”
Dứt lời, vung tay lên: “Người đâu, dạy bảo nha đầu này kỹ lưỡng một chút cho ta!”
Mắt thấy hai mama muốn đi tới, Mộ Hoàng Tịch đưa tay kéo Ngọc Nô ra phía sau mình: “Người của ta ngươi có tư cách dạy dỗ sao?”
Mộ Tâm Vi thổi thổi móng tay: “Bản thân người còn khó giữ nổi, còn muốn bảo vệ một nha đầu, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Mộ Tương Vũ vẫn luôn im lặng đứng một bên cũng mở miệng: “Đại tỷ, tỷ vẫn nên tránh ra đi, nha đầu này quả thực cũng quá ngang ngược, trước mặt đại tỷ cũng dám lớn tiếng với đích nữ Mộ gia, quả thực là mất mặt Mộ gia chúng ta, Nhị tỷ giúp tỷ dạy dỗ nàng ta một chút, cũng là vì tốt cho tỷ!”
“Im miệng!” Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng quát, trong lời của người ngoài cũng đều là xem thường nàng, coi nàng là quả hồng nhuyễn* sao? “Các người muốn dạy dỗ kẻ nào ta không xen vào, nhưng là người của ta, các ngươi đừng hòng động tới dù chỉ một sợi lông tơ!”
(*quả hồng nhuyễn: dễ bị bắt nạt)
“A! Không nhìn ra ngươi lại vẫn rất có tình!” Mộ Tâm Vi cười chế giễu: “Trái lại ta muốn nhìn xem, hôm nay ngươi làm sao bảo vệ được nha đầu chết tiệt này!”
Đá một mama phía trước: “Còn ngây người ra đó làm gì, còn không mau ra tay?”
“Vâng!” Mấy mama tuân lệnh lập tức xông tới, Mộ Hoàng Tịch nhanh chóng kéo Ngọc Nô ra phía sau người, sau đó linh hoạt vòng qua mấy mama, trong nháy mắt đã xuất hiện bên người Mộ Tâm Vi.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Tâm Vi hoảng sợ, sao lại như thế này, ngày ấy Mộ Hoàng Tịch trở về cũng như thế này, mà nàng ta còn có thể cảm giác được chính mình có một loại sợ hãi không tên đối với Mộ Hoàng Tịch.
“Dừng tay!” Mộ Tương Vũ cũng hoảng sợ, đành phải lên tiếng quát dừng lại.
“Tất cả đều dừng tay cho ta!” Mộ Hoàng Tịch vừa quát, mấy mama kia thấy Mộ Tâm Vi bị Mộ Hoàng Tịch kìm chế cũng không dám động tay; trong tay Mộ Hoàng Tịch cầm một cây trâm vàng lấy xuống từ trên đầu Mộ Tâm Vi, tùy ý đặt trên mặt Mộ Tâm Vi, vẽ vẽ hai vòng: “Nếu không muốn gương mặt xinh đẹp này của ngươi cứ như vậy bị hủy đi, ngươi biết phải làm thế nào chứ!”
“Ngươi dám uy hiếp ta?” Mộ Tâm Vi giận dữ, nhưng cây trâm trong tay Mộ Hoàng Tịch bén nhọn vô cùng, trực giác nói cho nàng ta, nếu nàng ta không nói dừng lại, Mộ Hoàng Tịch chắc chắn dám hủy đi dung mạo của mình, trong lòng nổi lên tức giận, nhưng vẫn đành phải phất tay: “Còn không mau biến đi!”
Mộ Hoàng Tịch ra hiệu cho Vân Nương và Ngọc Nô rời đi, mãi đến khi hai người đi xa, Mộ Hoàng Tịch mới buông Mộ Tâm Vi ra, lắc lắc cây trâm trong tay, ném trả lại trong ánh mắt giận dữ của Mộ Tâm Vi, sau đó xoay người rời đi; sau lưng truyền đến hai ánh mắt bất mãn lẫn căm hận, sau ngày hôm nay, Mộ Hoàng Tịch coi như đã hoàn toàn đắc tội hai người, nhưng nàng một chút cũng không sợ, nếu đã trở lại, dù nàng chưa đắc tội hai người đó cũng sẽ gây sự với nàng, so với đóng kịch giả dối, không bằng làm rõ toàn bộ, muốn hận thì cứ hận đi!
Nhẫn nhịn? Bây giờ nàng đã không cần nữa! Bởi vì nàng đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.