Edit: Ciao
“Tiểu thư! Chuyện sẽ thành sao?” Vân Nương nhìn sân nhỏ yên tĩnh, có phầnkhông tin nổi lời Mộ Hoàng Tịch… dù sao cũng đã ba bốn ngày rồi, sao lại không có chút động tĩnh nào chứ?
“Em cho rằng Bát di nương là kẻ ngốc chắc?” Mộ Hoàng Tịch dựa vào nệm, cũng không ngẩng đầu lên, nàng không nóng nảy chút nào.
“Ý của tiểu thư là?” Dù Vân Nương hiểu được chút ít, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra.
Mộ Hoàng Tịch bỏ sách ra, đôi mắt sáng ngời như gương: “Tính tình Bát dinương rất nóng, thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa nàng ta không cóđầu óc, chỉ một câu nói mà đi gây sự với Đại phu nhân, Đại phu nhân thâm căn cố đế trong Tướng phủ, muốn dao động bà ta thì phải có chứng cứchắc chắn, nếu không thì là nhóm lửa tự thiêu!”
Vân Nương lập tức bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra nàng đã nóng lòng, nhưng mà nàng lại nghingờ: “Thế sao tiểu thư có thể biết rõ chuyện năm đó vậy?”
Đôi mắt Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng liếc qua nàng: “Trên thế giới này không tườngnào mà gió không lọt qua được, muốn biết một chuyện thì sẽ luôn cócách!”
Ban đêm, rốt cuộc Vân Nương đã có được tin tức: “Tiểu thư, Bát di nương ngã bệnh, cả người nóng rần lên hôn mê bất tỉnh, hơn nữacứ luôn mê sảng, hình như gọi ‘Trạch nhi’! Thừa tướng đã chạy tới, còngọi mấy đại phu, và cả Thái y luôn!”
“A?” Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, lập tức cúi đầu, xem kìa, Bát di nương cũng ra tay rồi.
Ba ngày liên tiếp Bát di nương không tốt lên được chút nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-de-sung-dich-nu-hoang-hau/262818/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.