“Là tự mình ra ngoài? Hay là ta phải đến mời ngươi?” Mộ Hoàng Tịch đỡ Ngọc Nô đứng dậy, giọng nói lạnh lùng.
Hồi lâu không thấy bên kia có động tĩnh, Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: “Ngọc Nô, đi lấy đuốc lại đây, chúng ta nhìn kỹ xem đây rốt cuộc là người hayquỷ!”
”Vâng! Được ạ!” Có Mộ Hoàng Tịch tiếp thêm can đảm, Ngọc Nô nhất thời lại phấn khích, xoay người đi vào trong phòng thật nhanh,chưa đến một lát đã lấy đuốc mang tới.
Vân Nương lúc này cũng đi theo đến, không rõ chuyện gì nên nhìn hai người: “Tiểu thư, người đang muốn làm gì vậy?”
Mộ Hoàng Tịch không trả lời nàng, mà cầm đuốc từ trong tay Ngọc Nô lại,từng bước đi tới nơi đó; nàng cố ý bước chân nhanh hơn, trong màn đêmyên tĩnh nơi này, trở nên vô cùng rõ ràng, rốt cục đi tới nơi phòng hạnhân đã bị bỏ hoang, một bóng đen run lẩy bẩy xuất hiện trước mặt bangười, vừa nhìn thấy ba người đến càng thêm hoảng sợ, trợn to mắt nhìnba người, trong mắt là sợ hãi không chút nào che giấu.
”Tiểu thư! Là người!” Nhìn thấy vậy, trái tim bị hù dọa muốn nhảy ra ngoài của Ngọc Nô rốt cục cũng an ổn trở lại chỗ cũ.
Mộ Hoàng Tịch im lặng, chẳng lẽ nàng ta vẫn thật sự cho rằng trên thế giới này còn có quỷ như vậy sao? Quay đầu nhìn bóng đen kia: “Ngươi là ai?”
”A...” Dường như bị giọng nói lạnh lùng của Mộ Hoàng Tịch hù dọa, thân thểngười nọ chợt run lên, hoảng sợ muốn chạy trốn, Mộ Hoàng Tịch nhất thờikhông biết nên nói gì cho phải, nàng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-de-sung-dich-nu-hoang-hau/262813/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.