Hai giờ chiều, Lâm Thương Từ ngồi trong góc quán cà phê, lướt điện thoại chờ Lý Di, Cố Trọng đã đăng ảnh selfie đang tập yoga trên thảm yoga dưới sàn nhà.
Lâm Thương Từ đã thử tập yoga theo sự xúi giục của Cố Trọng, nhưng cuối cùng cô nhận ra rằng nó không dành cho con người, chỗ này bị kéo căng hay chỗ kia bị ép một chút, làm cô cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình sắp gãy.
Kết quả Cố Trọng xong việc còn giả vờ hỏi cô: "Sao chị lại không mềm?"
Lâm Thương Từ biết ý cô ấy, nhưng cô lại thấy thẹn thùng nên tránh trả lời cô ấy.
Từ đó về sau Lâm Thương Từ không bao giờ chạm vào yoga nữa, phần lớn là cô nhìn Cố Trọng tập, thậm chí còn chụp cho cô ấy vài tấm đăng lên Weibo để PR.
Tiếng chuông gió trong trẻo ngoài cửa vang lên, cô ngẩng đầu thấy một cô gái rất cao, mặc áo ba lỗ và mang quần đùi, buộc tóc đuôi ngựa cao đang nhìn xung quanh. Cô dựa vào quần áo nhận ra cô ấy chính là Lý Di, thế là vẫy tay chào cô ấy.
Lý Di đi về phía cô và ngồi xuống phía đối diện, nhân viên phục vụ đến nhận món, cô ấy chỉ gọi một món đồ uống không đường.
Chờ người nhân viên rời đi, Lý Di mới mở miệng nói: "Em cứ nghĩ chị sẽ là một nghệ sĩ nào đó." Dù sao cũng là bạn của Cố Trọng.
"Bạn của nghệ sĩ không nhất định phải là nghệ sĩ mà, đúng không?"
Theo cô biết, Cố Trọng cũng giữ liên lạc với một số bạn đại học, mối quan hệ xã hội của cô ấy rộng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
"Được! Nghe Phương Lương nói chị muốn tìm em hỏi thăm vài người." Lý Di vô thức lấy bật lửa từ trong túi ra, nhưng nhớ lại đây là trong quán cà phê, thế là bỏ vào lại.
Lâm Thương Từ đã bắt đầu quan sát cô ấy từ khi cô ấy bước vào cửa, dường như cô ấy không quan tâm lắm đến việc người muốn gặp mình là bạn của một nghệ sĩ nổi tiếng. Giới giải trí là một hội chợ phù hoa, cho nên rất nhiều người ở tầng dưới chót sẽ cố gắng tìm mọi cách để leo lên cao, để bản thân đứng cao và xa hơn, nhưng cô ấy không như vậy, thậm chí thái độ của cô ấy đối xử với với cô cũng không khách sáo như vậy.
Lâm Thương Từ lấy điện thoại ra, hướng màn hình về phía Lý Di, hỏi: "Không biết em có quen cô gái này không?"
Tấm ảnh mà cô cho Lý Di xem là cô gái bị Nhậm Lễ giết, cô quan sát từng khung hình một rồi mới cắt ra được một tấm ảnh không có bất kỳ vấn đề gì và lấy được khuôn mặt của cô gái đó.
Lý Di dùng tay che ánh nắng chiếu từ bên ngoài vào, nhìn kỹ rồi nói: "Không quen! Là người mẫu sao?"
"Không biết, chỉ tình cờ nhìn thấy trong video của người khác. Chị nghi cô gái này là con gái của dì chị bị lạc từ nhỏ." Lâm Thương Từ không có bà dì nào cả, cho nên có thể nói bậy.
"Con gái dì cô, bị lạc từ nhỏ? Cô ấy đi lạc lúc bao nhiêu tuổi?" Lý Di tỏ ra nghi hoặc.
"Mười hai mười ba tuổi, lúc ấy cũng có báo cảnh sát nghi ngờ là bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng không tìm thấy. Dì chịcảm thấy chính là cô ấy, cho nên muốn điều tra thử." Khả năng bịa chuyện của cô lại được cải thiện hơn rồi, "Bởi vì video đó quay lại một số người mẫu tham gia bữa tiệc, cho nên mới phỏng đoán có khi trong các em có người biết cô ấy."
Lý Di gãi má, "Không dối gạt chị, em và vài người chị em hiện đang làm mẫu ảnh cho một số tạp chí vừa và nhỏ, tài nguyên không tệ. Mặc dù những người em biết không phải siêu mẫu nổi tiếng gì, nhưng hơn ở chỗ nhiều người, thế nhưng trước giờ em chưa từng thấy người trong ảnh."
Lâm Thương Từ rút điện thoại về, vẻ mặt có chút thất vọng. Không giả vờ.
Lý Di suy nghĩ, lại nói: "Tuy nhiên gần đây trong giới có một nhóm người gây chuyện, cướp tài nguyên của bọn em."
"Hả?" Việc mấy em bị cướp tài nguyên có liên quan gì đến việc tôi tìm người?
"Có một nhóm người, cũng không biết là thứ quê mùa ở đâu ra đến gõ cửa từng tạp chí nói là có thể nhận việc với mức lương thấp, thậm chí có đôi khi còn quá quắt hơn là làm việc miễn phí. Giá cả của họ thấp hơn chúng emkhá nhiều, điều này khiến cho những người mẫu nghiêm túc như bọn em thiếu thốn tài nguyên hơn rất nhiều."
Nói đến chuyện này làm Lý Di giận đến ngứa răng, rõ ràng đã nhận được việc, thế mà có thể thông báo thay người bất cứ lúc nào cũng được.
"Những người đó dáng vẻ quê mùa, dường như cũng không được đào tạo bài bản, vậy dựa vào đâu so sánh với người chuyên nghiệp như tụi em......" Lý Di bĩu môi phàn nàn, không ngại Lâm Thương Từ có nghe hay không.
"Em có thông tin liên lạc không?"
"Không có , nhưng chị có thể đến các tạp chí mà hỏi, hẳn bọn họ có lưu lại thông tin liên lạc." Lý Di vén tóc ra sau, khoanh tay dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân.
Lúc này nhân viên cũng mang đồ uống đến, cô ấy khuấy đá uống một ngụm, thấy Lâm Thương Từ đang trầm ngâm mặt ủ mày ê, đột nhiên cảm thấy mình hơi vô tình, cho nên bổ sung: "Chị có thể đến tạp chí Mặc Nghiên hỏi thăm, lần trước em bị cắt việc ở đó, nghi ngờ là do bọn họ làm. Còn không hãy tìm kiếm trên siêu thoại xem thử, những người vừa vào nghề đều sẽ đăng tin ở đó để tìm việc."
Sau khi Lâm Thương Từ trở về nhà đã làm theo như lời Lý Di nói, tìm kiếm topic "Nơi tập hợp người mẫu trang bìa", bên trong có đến hơn 200.000 người theo dõi.
"Thời buổi này nhiều người muốn làm người mẫu như vậy sao?" Lâm Thương Từ lướt hết bài này đến bài khác, tất cả đều là mỹ nữ, cô thấy hơi hoa mắt.
"Chịu thôi, ai cũng muốn nổi tiếng mà." Giọng Cố Trọng phát ra từ điện thoại.
Hai người đang nói chuyện qua Wechat và cùng nhau tìm người trên topic người mẫu này.
"Từ ơi, cái cô tên Yaya này đẹp quá!"
"Ừ em."
"Người tên Lăng Lam này cũng được, trông lạnh lùng ngầu đấy."
"Không tệ lắm."
"Còn người tên Chuyển Chuyển này đúng là gu em mà."
"Ủa, ở đâu hả em?" Lâm Thương Từ lướt lên lướt xuống, nhưng không thấy ai tên Chuyển Chuyển, chẳng lẽ Cố Trọng và mình không cùng tần suất sao?
"Để em chỉ cho, Từ tắt màn hình điện thoại đi."
Lâm Thương Từ khóa màn hình theo lời cô ấy, khuôn mặt cô hiện lên trên màn hình, lúc này cô mới phát hiện hóa ra bản thân chính là cái người tên Chuyển Chuyển đó.
Bật lại màn hình, cô nói: "Em giống dầu vương tán gái quá."
*Dầu vương: Từ lóng phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc dùng để chỉ những người đàn ông thường có những hành động cường điệu hóa đến mức lố bịch.
"Không được nói em dầu mỡ, em ghét nhất là ai nói em dầu mỡ."
Nhớ khi vừa ra mắt, Cố Trọng đã tin vào mấy lời ma quỷ của Từ Đồ Chi, khi đó cô ấy cũng mới bước đầu khởi nghiệp, chỉ có tâm thái kiếm tiền chứ không hiểu nhiều về showbiz. Khi đó "Từ mê tiền" nói đang thịnh hành kiểu đáng yêu dễ thương ngọt ngào, sau đó trong một rừng sao nữ ngọt ngào đáng yêu, lại có một người lạnh lùng như Cố Trọng trà trộn vào, còn phải nháy mắt, cười ngọt ngào lập dị. Ngay cả bây giờ, những video cũ vẫn bị dân mạng đào lại và chế nhạo, anti-fan còn giữ những video đó nói Cố Trọng "dầu mỡ", trọng điểm là fans của cô sau khi hết nhạy cảm vì chuyện đó cũng cười ha ha.
Cảm giác được Cố Trọng không vui lắm, Lâm Thương Từ nói: "Nhưng chị rất thích trò này của em."
"Thế à, vậy lần sau em sẽ nghĩ trò khác." Cố Trọng có thể cảm nhận được niềm vui từ giọng điệu của cô.
Lâm Thương Từ cong môi, tiếp tục lướt xuống, lướt hồi lâu cô nhận ra đây không phải là biện pháp, bèn nói: "Trực tiếp tìm bên phía Mặc Nghiên đi!"
"Thương Từ, Từ xem Weibo Nhậm Lễ đi."
Lâm Thương Từ rời khỏi topic, nhấp vào Weibo Nhậm Lễ, trừ bức ảnh đoạt giải ảnh đế được ghim trên cùng, bài chia sẻ mới nhất của y là bài đăng PR trang bìa số tháng Tám của tạp chí GOVA.
GOVE là tạp chí hàng đầu trong nước, một khi nghệ sĩ được xuất hiện trên trang bìa này, fans đã có thể khoe khoang suốt nhiều năm, thế mà đây không phải là lần đầu tiên Nhậm Lễ lên trang bìa. Vì vậy fans của y bắt đầu khoe về số lần, người khác cùng lắm chỉ khoe là xuất hiện trên trang bìa hay chưa, nhưng fans Nhậm Lễ có thể khoe y đã xuất hiện mấy lần.
Tài khoản Weibo chính thức của GOVA đăng một bức ảnh Nhậm Lễ mặc một bộ suit màu đỏ cao cấp, y chỉ khoác ngoài một chiếc suit jacket ở phần trên cơ thể, bên trong không mang áo, cơ ngực và cơ bụng thấp thoáng ẩn hiện, ngồi giữa ghế sofa da màu đen, xung quanh có mấy người mẫu đứng hoặc ngồi, không hề nhìn thẳng vào camera mà chỉ nhìn xung quanh.
"Có vấn đề hả em?" Lâm Thương Từ nhìn tới nhìn lui, cô là người ngoài giới mà còn cảm thấy bức ảnh này chụp rất cao cấp, không hổ là tạp chí số một trong nước. Tuy nhiên, bố cục có vẻ kỳ lạ.
"Em nhấp vào Weibo của GOVA, trước đó có đăng bản xem trước của số tháng Tám. Nó bị chỉnh sửa rồi, nhấp vào phần "lịch sử chỉnh sửa" là thấy, ngày 25 tháng 6 đăng hình chụp bóng lên thấy rõ là có năm người mẫu, vậy mà đến ngày 7 tháng 4 chỉ còn bốn người, một người đã biết mất."
*Ảnh chụp bóng
Lâm Thương Từ nhìn những bức ảnh trong lịch sử chỉnh sửa, rốt cuộc cũng biết vì sao cô lại cảm thấy bố cục kỳ lạ. Bởi vì Nhậm Lễ đang ngồi trên sofa, tay trái giơ cao đặt trên lưng ghế sofa, chỗ đó vốn có một người, nhưng sau đó bị xóa đi, khiến vị trí đó có vẻ trống trải, làm tỉ lệ hai bên của bức ảnh không cân đối.
"Kỳ Thất đến biệt thự ngày mấy ta?" Cố Trọng ở bên kia lẩm bẩm, hồi tưởng lại.
Các cô không nghe Kỳ Thất nói ngày cụ thể, chỉ biết là đầu tháng.
Lâm Thương Từ mở video sao lưu trên dữ liệu cloud, ngày và giờ được hiển thị ở góc trên bên trái: "Ngày 2 tháng 7."
Cố Trọng im lặng một lúc rồi nói: "Hình như chúng ta đột nhiên may mắn?"
Lâm Thương Từ lắc đầu với không khí, từ đáy lòng cô có một cảm giác quái dị đột nhiên xuất hiện, không thể nói thành lời. Thế nhưng, dường như mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của người khác, ngay cả khi đột nhiên các cô phát hiện manh mối vào đúng lúc này, cũng khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ.
"Sao bỗng dưng em lại muốn xem Weibo của Nhậm Lễ?" Cô hỏi.
"Em không muốn xem, nhưng vừa rồi Sếp Tổng cứ cắn em nên em phải lấy đồ ăn cho nó, rồi nó chạm vào điện thoại em."
Lâm Thương Từ đột nhiên nghĩ nếu trên thế giới này thật sự có thần linh, vậy đó nhất định là mèo thần Sếp Tổng rồi.
"Cố Trọng, chúng ta chỉ cần điều tra lai lịch của những người mẫu đó thì sẽ có cơ hội biết người mẫu mất tích là ai."
"Chuyện này rất đơn giản, để em nhờ Từ Đồ Chi hỗ trợ."
*****
Ngày hôm sau, Từ Đồ Chi thấy Cố Trọng cầm một chiếc hộp bánh kem nghênh ngang đi vào văn phòng mình.
"Có phải em thấy gần đây chị xếp cho em ít việc quá không?"
Cô ấy cũng băn khoăn vì dù gì đối phương cũng vừa mới đóng máy một bộ phim xong, cho nên mới sắp xếp lịch trình trong tháng này thoải mái hơn, để cho Cố Trọng có thời gian nghỉ ngơi. Kết quả cứ cách hai ba ngày, người này lại chạy đến chỗ mình, trước đó cũng không thấy cô chăm chỉ siêng năng đến văn phòng mình như vậy.
"Hôm nay là sinh nhật chị, em đến chúc mừng chị một chút." Cố Trọng nịnh nọt đặt hộp bánh tinh xảo trước mặt Từ Đồ Chi, đặt nó đè lên tập tài liệu cô ấy mới vừa đọc một nửa.
"OMG, bánh kem của Tuyền Chi Gia, em đặt hàng trước một tháng cho chị à!"
"Hơn một tháng đó nha."
Tuyền Chi Gia là một tiệm bánh nổi tiếng với vẻ ngoài tinh tế và hương vị tuyệt hảo, còn làm theo yêu cầu đặc trước. Bình thường nếu muốn mua đều phải xếp hàng để đặt hàng, có là người nổi tiếng cũng phải đến xếp hàng. Hai năm trước tiệm bánh này được marketing đã bắt đầu trở nên cực kỳ nổi tiếng trong nước.
Nhưng có vài chuyện mà Cố Trọng không nói.
Thứ nhất, bà chủ của Tuyền Chi Gia là bạn thân của cô thời đại học, sau khi tốt nghiệp đã xuất ngoại học làm bánh kem, sau đó về nước "đập nồi bán sắt" tự xây dựng thương hiệu của mình, tiền mà cô ấy bỏ ra để làm marketing điên cuồng có một phần do Cố Trọng góp vào.
Thứ hai, chiếc bánh kem này là tối qua Cố Trọng gọi điện nhờ cô ấy tự mình làm gấp rút, chứ không phải chờ đến cả tháng, cũng không có ý định tổ chức sinh nhật cho Từ Đồ Chi trước.
"Thấy em quan tâm chị đến thế, chị có thể tạm gác công việc trong mười phút." Từ Đồ Chi tháo kính, đặt sang một bên rồi nói, "Vạn Thanh, đi xuống lầu mua ba cốc cà phê đi em, một cốc gì cũng được, một cốc Americano đá, một cốc em thích."
Giọng cô ấy không lớn, giống như giọng nói lạnh nhạt như bình thường.
Vạn Thanh đứng dậy khỏi chỗ làm, lập tức đi về phía thang máy.
Cố Trọng lại lần nữa âm thầm tán thưởng thính giác hơn người của Vạn Thanh, chính vì vậy mà cô ấy cũng vô tình bại lộ tình cảm của mình.
-----
Mình có tập yoga và thật sự là những ngày đầu nó mệt và đau kinh khủng, nhưng tốt lắm, khuyến khích mọi người tập yoga
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]