Chương trước
Chương sau
Editor: Lăng

Vốn hôm qua Cố Trọng đã muốn nói chuyện này, nhưng giữa chừng cô phát hiện mình có thể lợi dụng nó để đuổi Lâm Thương Từ ra khỏi nhà. Thế là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định tạm thời gác lại, nhưng cô không quên, cả ngày hôm nay cô luôn nghĩ đến nó.

"Hôm qua em có hỏi Từ là có phải Từ nghĩ Kỳ Thất không nên đưa thẻ nhớ cho em không, Từ cảm thấy tại cô ấy mà chúng ta mới phải gặp những chuyện này."

Lâm Thương Từ không gật đầu, cũng không lắc đầu, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Cố Trọng, mang theo một chút lo lắng.

Cố Trọng không vui sao? Có phải cô cảm thấy mình vô tâm, máu lạnh vô tình không?

Nhìn Lâm Thương Từ, Cố Trọng bỗng cảm thấy những lời kế tiếp mà mình sắp nói không thể nói huỵch toẹt ra được. Cô thở hắt ra, sau đó nghiêng người ôm Lâm Thương Từ, thuận thế nằm xuống cùng cô ấy.

"Thương Từ, Từ biết trên thế giới này có rất nhiều người xấu, nhiều đến nỗi chỉ cần sống sót cũng là một món quà đối với chúng ta."

Cố Trọng nghiêng đầu gối lên ngực Lâm Thương Từ, cô có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực cô ấy đáp lại cô khi cô nói.

"Em không quen cô gái trong video, em cũng không biết cô ấy là ai, nhưng cô ấy đã chết và im hơi lặng tiếng biến mất trên thế giới này. Nếu cơ hội sống sót của mọi người trong thế giới này đều có liên quan đến nhau, vậy có thể nói cái chết của cô ấy đã tăng cơ hội sống sót cho những cô gái khác, bao gồm cả em và Từ."

"Tuy nhiên, Từ này, đây là sai. Mỗi ngày chúng ta đều cảm thấy may mắn là bản thân không phải nạn nhân trong video, hay không phải là người trong những tin tức. Thế có bao giờ Từ nghĩ đến, mỗi người chúng ta đều có 100% cơ hội sống sót, 100% đó mới là chính xác. Chứ không phải là khi một người giết một người khác, sau đó chúng ta vẫn phải tạ ơn và may mắn vì tên sát nhân đã không chọn mình.

"Cho nên Thương Từ, cách làm của Kỳ Thất không sai, cô ấy muốn giúp cô gái đó cũng không sai, cô ấy tìm đến em vì không có năng lực cũng không sai. Từ đầu đến cuối, người sai duy nhất chỉ có Nhậm Lễ, hắn là nguyên nhân gây chuyện, chính hắn đã giết chúng ta."

Lâm Thương Từ không phản bác.

"Thương Từ, em muốn giúp đỡ càng nhiều người càng tốt trong khả năng của mình. Em cũng hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, nếu có chuyện gì xảy ra với em hoặc Từ, thì những người khác sẽ dũng cảm đứng lên giúp đỡ và lên tiếng thay chúng ta. Em cũng không muốn Từ giống như năm xưa, lẻ loi nằm dưới nền tuyết lại không có ai xuất hiện."

Sao Lâm Thương Từ lại không biết cho được? Chỉ là làm người bình thường không thể tránh khỏi đôi lúc ích kỷ được, mỗi người đều nghĩ đến bản thân mình trước tiên, giúp đỡ người khác không có vấn đề gì, miễn là không làm tổn hại đến lợi ích của chính mình là được. Tuy nhiên, các cô liên tục phải trả giá bằng mạng sống của mình, huống chi như Cố Trọng nói, chưa chắc trăm phần trăm sẽ được người khác đáp lại bằng thái độ tương tự.

Giúp đỡ người khác không phải là một bản hợp đồng đen trắng có hiệu lực pháp luật, tất cả đều tùy thuộc vào lương tâm của mỗi người, giúp đỡ là việc có lòng tốt, không giúp đỡ là điều hợp lý.

"Thương Từ, sao Từ lại không nói lời nào?"

Khi Lâm Thương Từ trầm mặc phần lớn là để suy nghĩ, Cố Trọng biết chắc chắn cô ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Thế nhưng cô ấy vẫn im lặng, không biết có phải là vì không thể trả lời, hay là không muốn trả lời.

Cố Trọng nắm lấy tay Lâm Thương Từ, chơi đùa với ngón tay của cô ấy.

Qua hồi lâu, Lâm Thương Từ mới do dự nói: "Chị hiểu."

"Nhưng chị thấy hơi mệt, mà em cũng mệt."

Lâm Thương Từ mệt mỏi đã lâu, từ trước khi Cố Trọng bước vào thời gian của mình. Nhưng sau đó quen biết Cố Trọng, cô dần cảm thấy vòng tuần hoàn cũng không còn khó khăn nữa, ngày tháng cũng trở nên thú vị và tươi sáng hơn. Tuy nhiên, những thất bại lặp đi lặp lại đang tiêu hao năng lượng tinh thần của cô, và Cố Trọng cũng vậy.

Như để chứng minh rằng mình ổn, Cố Trọng luôn hành động tích cực. Thế nhưng Lâm Thương Từ biết rõ, chỉ cần những tháng ngày đó sắp đến, Cố Trọng sẽ bắt đầu cảm thấy lo lắng, nửa đêm thức giấc vì không thể ngủ ngon. Có đôi khi chỉ uống một cốc nước, hoặc ngồi trong phòng khách chơi điện thoại đến hừng đông. Chờ khi phía chân trời có chút ánh sáng ban mai mờ nhạt, cô ấy mới quay về phòng vờ như mình đã ngủ cả một đêm.

Ngay cả cơn buồn ngủ do mất ngủ cũng phải che đậy bắt cách nằm trên giường ngủ nướng, ôm Lâm Thương Từ ngủ đến tận chiều.

Lâm Thương Từ không phải không biết, chỉ là cô giả vờ không biết.

Không phải Lâm Thương Từ chưa từng cố gắng để khiến Cố Trọng mệt mỏi, nhưng kết quả lại là bản thân cô ngủ như lợn chết, còn Cố Trọng vẫn mất ngủ như thường.

"Ừm, đúng là mệt thật, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể ôm nhau sưởi ấm, không lẻ loi một mình. Kỳ Thất thì khác, cô gái đã chết cũng khác, họ chỉ có một mình. Không như em, vẫn còn có Từ."

"Thương Từ, em không ép Từ phải tiếp thu quan điểm của em. Em chỉ không hy vọng Từ nghĩ em chết là vì Kỳ Thất, em muốn giúp cô ấy là vì em tự nguyện."

"Hơn nữa, lúc trước Từ chỉ có một viên gạch mà cũng dám đi cứu Đường Nhứ, rõ ràng là không biết đánh nhau mà còn dám vật lộn với fans cuồng có cầm dao, lúc đó Từ thật sự rất ngầu." Cố Trọng lộ vẻ mặt si mê, may là Lâm Thương Từ không thấy, nên cô ấy cũng không có ý định kiềm chế.

Thật khó để không thích một người vừa dịu dàng ôn hòa lại còn soái khí như Lâm Thương Từ.

"Ừ ừ, chị biết rồi, mà em đừng có sờ."

Lâm Thương Từ bị sờ đến mức mất tự nhiên, bởi vì tay Cố Trọng đang đặt trên eo cô, đầu ngón tay cọ xát vào eo cô, khiến cô có chút ngứa ngáy.

"Thương Từ, hôm nay là ngày 24 tháng 7."

"Ừm, chị biết."

Lâm Thương Từ nghiêng đầu nhìn bóng dáng họ phản chiếu trên màn hình TV đen kịt.

Cô ấy biết mỗi một ngày 24 tháng 7 đối với các cô mà nói đều là một ngày đặc biệt. Như thể sau khi trải qua sự tử vong kinh tâm động phách của ngày hôm trước, phải dùng tình yêu chất chứa, dây dưa lẫn nhau từ hơi thở đến linh hồn nóng bỏng mới có thể bình tĩnh lại được, như để chứng minh bọn họ còn sống.

Trong lòng Lâm Thương Từ như có người dùng chiếc lá quét nhẹ lên mặt nước tĩnh lặng, tạo thành từng gợn sóng. Cô đặt tay lên lưng Cố Trọng, truyền đến đầu ngón tay là nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo của Cố Trọng.

"Đổi chỗ khác." Lâm Thương Từ nói.

Ở phương diện này, Cố Trọng chưa bao giờ thích vội vã, cô ấy thích cởi từng món đồ một, từng động tác chuyển động giống như một thước phim quay chậm. Nó tao nhã đến mức dường như thứ sẽ xuất hiện tiếp theo không phải là một trang web khiêu dâm thông thường, mà là hình ảnh nghệ thuật cực đẹp từ một bộ phim điện ảnh có thể trình chiếu tại các liên hoan phim quốc tế.

Cố Trọng thích hôn Lâm Thương Từ thật chậm rãi, trêu chọc cô ấy, khiến cô ấy dày vò, khó chịu. Thỉnh thoảng còn nói bằng giọng rất tà ác: "Em có nên cho không ta? Hay là không nhỉ?"

Khi đó Lâm Thương Từ sẽ đỏ mặt thở hổn hển, tùy tình huống. Đôi khi Cố Trọng sẽ thích cô kiên cường, nhưng đôi khi cũng thích cô nũng nịu hơn. Tuy cô không phải là diễn viên, nhưng vẫn làm những việc mà một diễn viên nên làm theo ý Cố Trọng.

Chỉ có một việc mà trước giờ cô không cần diễn, bởi vì Cố Trọng hiểu rất rõ, thậm chí còn rõ hơn cả cô, chủ nhân của cơ thể này.

Sau khi Lâm Thương Từ ổn định lại, cô mở to đôi mắt đang bị bao phủ bởi một tầng sương mù, mê ly nhìn Cố Trọng. Thấy tóc mai cô ấy rũ xuống hai bên thái dương như tấm màn che. Cô đưa tay chạm vào khóe miệng cô ấy, đầu ngón tay dọc theo đường môi xâm nhập vào môi Cố Trọng, chạm vào đầu lưỡi mềm mại, cảm nhận sự xao động trên đầu lưỡi.

"Em muốn nằm không?"

Giọng nói nhẹ như hơi thở, làm ngọn lửa vốn đã sẵn sàng bùng cháy trong người Cố Trọng bốc lên như có một thùng dầu đổ vào, bắt đầu lan ra khắp nơi.

"Cũng được."

Cảm nhận được sự đụng chạm của Lâm Thương Từ, Cố Trọng vùi mặt vào cổ cô, bắt đầu thở dốc và nỉ non không ngừng.

Lâm Thương Từ vuốt nhẹ lưng cô ấy như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật quý giá, hiện giờ tác phẩm nghệ thuật này đang run rẩy do bị ngoại lực tác động. Để tránh tác phẩm vỡ vụn, cô chỉ có thể an ủi cô ấy, dùng nhiệt độ bao bọc lấy tấm thân mỏng manh đó, để cô ấy có cảm giác an toàn.

"Thương Từ, em yêu Từ."

"Chị cũng vậy."

"Em không muốn nghe câu này."

"Cố Trọng, chị yêu em." Hơn nữa đời này sẽ không có người thứu hai nghe thấy cô nói câu này.

Cố Trọng ôm chặt cô, khiến lòng cô vô cùng thỏa mãn, hệt như một quả bóng bay, căng phồng....... Vô cùng thỏa mãn.

Lược bỏ 1000 từ bặp

Lâm Thương Từ vệ sinh sơ qua cho Cố Trọng, dùng khăn giấy lau sạch cho cô ấy, sau đó Cố Trọng thay quần áo mà bản thân mang theo.

"Em không muốn đi."

"Không đi là ngày mai có thể có tin nữ diễn viên họ G qua đêm tại nhà một cô gái đó."

"Em có thể nhờ Từ Đồ Chi chuẩn bị bài công khai ngay trong đêm."

Lại tham lam ôm Lâm Thương Từ hít hà thêm một phút, Cố Trọng mới miễn cưỡng thả ra, sau đó cầm bàn tay vừa rửa sạch sẽ của cô, hôn một cái lên mu bàn tay, nói: "Em đi nha."

"Em đi đi." Lâm Thương Từ đứng ở tại chỗ phất tay.

"Không tiễn em à?" Cố Trọng phồng má.

"Không tiễn được mà." Lâm Thương Từ kéo chiếc áo phông rộng trên người mình.

Cố Trọng đã sạch sẽ rồi nhưng bản thân cô vẫn chưa, cô định trực tiếp đi tắm.

"Vậy được rồi, tạm biệt."

"Bye bye."

Nhìn thấy Cố Trọng cuối cùng cũng mở cửa đi ra ngoài, Lâm Thương Từ lại đi tới cửa sổ nhìn xuống, thầm tính toán bước đi của cô ấy. Gần đúng thời gian mà cô dự đoán, cô thấy Cố Trọng bước ra khỏi cổng, chiếc xe cũ rích phát ra vài tiếng mở khóa nhỏ, lại thấy Cố Trọng ngó nghiêng nhìn quanh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Thương Từ vẫy tay, cách một lớp kính phản quang, có lẽ Cố Trọng không thấy được cô ở trong nhà.

Cuối cùng cũng thấy cô ấy lên xe, phải hơn một phút sau chiếc xe mới phát ra tiếng ống xả sắp nổ tung và chạy về phía xa.

Lâm Thương Từ cười cười, đi tắm. Khi ra ngoài, cô quen tay mở điện thoại, thấy Cố Trọng nhắn tin WeChat cho mình."

"Lúc em vừa lên xe muốn thể hiện tình cảm với Từ một chút, nhưng em sợ, nên chỉ có thể cho Từ một chút nhỏ xíu thôi."

Sau tin nhắn là một tấm ảnh, Cố Trọng chụp một tấm ảnh selfie trong ô tô thiếu sáng, ngón tay tạo thành trái tim, trên cổ cô ấy còn dấu vết do cô lưu lại.

Thời gian gửi đi là một phút sau khi lên xe.

Lâm Thương Từ vui vẻ đáp lại cô ấy bằng biểu tượng cười to, không trả lời lại, nhìn thời gian, chỉ vừa đi chưa đầy hai mươi phút, hẳn là chưa về đến nhà.

Lâm Thương Từ dùng mười phút sấy khô tóc, sau đó nhìn ga trải giường, cảm thấy vẫn nên thay mới, thế là lấy một chiếc ga mới ra thay, vứt chiếc bị bẩn vào máy giặt. Sau đó cô ngồi xuống giường, bắt đầu lướt điện thoại.

Nhóm bát quái chưa bao giờ nghỉ dù chỉ một ngày, cô nhấp vào xem, phát hiện họ đang nói chuyện về một số nghệ sĩ vô danh. Chỉ cần có tin là mọi người đều hóng không phân biệt, không biết đương sự là ai, những thành viên trong nhóm cũng không biết nhiều về những chuyện này.

Nếu đang bàn tán xôm tụ, liệu cô có thể thử "giăng lưới" ở đây không? 

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi. Nếu trong nhóm có nanh vuốt của Nhậm Lễ, thế cô sẽ mất nhiều hơn được.

Mới ngày đầu quay về, sao có thể dễ dàng chết đi được......

-----

Cố Trọng: Gửi tới các cưng tình yêu to bự này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.