Nhưng chưa được mười phút cửa lại vang lên tiếng gõ, Lâm Thương Từ với mái tóc khô gần nửa đi ra mở cửa, ngoài cửa vẫn là Cố Trọng.
Lần này cô vẫn đi vào và đưa tay đóng cửa, nói với Lâm Thương Từ: "Từ nói là không thích hợp chứ không phải là không thích em, vậy Từ giải thích đi, tại sao lại không thích hợp?"
Lâm Thương Từ đứng như trời trồng, cô không ngờ Cố Trọng cố chấp đến thế, bây giờ còn hỏi ngược lại cô ấy, cô ấy cũng không biết phải giải thích làm sao. Trong lòng biết rõ đấy, nhưng lại không thể biểu đạt bằng lời nói.
Cuối cùng cô chỉ có thể rặn được một câu: "Cô là nghệ sĩ, Từ tổng sẽ không cho phép đâu."
"Lâm Thương Từ, Từ từng nói em là người tham lam, em quả thực là người rất tham lam, muốn tất cả mọi thử. Em biết thân phận của mình không cho phép em tự do yêu đương thoải mái, nhưng em vẫn tham lam muốn có cả hai. Vậy nên hiện giờ em đang nỗ lực để Từ biết rằng, em rất thích Từ, mỗi một giây phút ở cạnh Từ em đều muốn hôn Từ."
Thấy Lâm Thương Từ vẫn không có phản ứng, Cố Trọng lại nói tiếp: "Từ nhìn ra ngoài cửa sổ đi."
Lâm Thương Từ quay đầu, thấy một lớp sương mù mỏng bao phủ cửa sổ khách sạn, mỗi một chiếc đèn ở thể giới bên ngoài chiếu vào cửa sổ đều trở thành từng đoạn cầu vồng.
"Từ nhìn đi, nếu chúng ta phải cần sự cho phép để ở bên nhau thì cả thế giới đều cho phép chúng ta ở bên nhau."
"Lâm Thương Từ, em cũng đã nói em thích Từ đến nhường nào rồi, em cũng không phải là người lì lợm la liếm. Vậy nên nếu lần này Từ vẫn từ chối em, em sẽ rời đi thật." Cô có thể chịu đựng được việc bị từ chối một lần, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng việc mình bị từ chối bởi cùng một người những hai lần.
Cô có lòng tự trọng, và cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Lâm Thương Từ cắn môi trong, Cố Trọng đợi cô ấy hơn năm phút nhưng cô ấy vẫn không nói gì, chỉ biết cúi đầu nhìn ngón chân, mãi cho đến khi Cố Trọng thở dài mở cửa chuẩn bị rời đi.
*****
Lâm Thương Từ luôn có một cảm giác kỳ quái, tựa như nếu lần này cô không giữ Cố Trọng lại, vậy cô ấy sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của mình. Trong lòng có một thanh âm không ngừng giục giã cô, nói cô mau mở miệng nói chuyện, nói cô giữ lại cô ấy.
Như thể đây là lần cuối cùng.
"Quay lại đi mà."
Cố Trọng thật sự quay lại, cánh cửa bị đóng lại lần thứ ba.
Lâm Thương Từ bối rối không biết làm sao, cô liếm đôi môi khô khốc của mình, nuốt nước bọt để giọng bớt khàn hơn.
"Cố Trọng, thật ra tôi cũng không có cách nào biết mình có thật sự thích em không, hay chỉ là vì vòng tuần hoàn mới vậy. Khi tôi lên ba tuổi, cha tôi đã bỏ lại gia đình, sau đó anh tôi cũng rời bỏ chúng tôi. Có đôi khi tác động của gen xấu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, tôi sợ mình cũng sẽ như vậy, hệt như cách bọn họ bỏ lại tôi và mẹ, sợ rằng sau khi kết thúc vòng tuần hoàn sẽ bỏ lại em vì không còn giá trị nữa."
"Tôi cũng muốn yêu một người thật lòng nồng nhiệt nhất, không có nguyên nhân nào khác nhưng chính tôi còn không biết yêu như thế nào. Tôi thú nhận mình có dục vọng ham muốn với em, muốn hôn em, muốn chạm vào em, và cũng muốn chiếm hữu em, nhưng chính tôi vẫn chưa xác định đó là do tôi độc thân quá nhiều năm, hay là do thực sự thích em nữa. Tôi cũng sợ bản thân là một người buông thả, sợ rằng dù cho người đó không phải em, chỉ cần bất kỳ ai khác thì tôi vẫn có thể chấp nhận."
"Con người tôi có quá nhiều nhân tố không xác định, tôi cũng rất sợ một ngày nào đó mình sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến em, em là người đứng dưới ánh đèn, là tâm điểm chú ý, còn tôi thì không. Tôi không muốn trong tương lai em phải đau lòng khổ sở vì tôi."
Cô đã nói xong.
Cố Trọng cười khổ, dựa vào bức tường đối diện, nói: "Lâm Thương Từ, Từ có biết trong tất cả những điều không thích hợp mà Từ nói cũng bao gồm cả sự quan tâm đối với em không?"
Nếu Lâm Thương Từ liệt kê những nguyên nhân khác khiến hai cô không thích hợp, có lẽ cô vẫn có thể chấp nhận được. Thế nhưng tất cả những lời cô ấy nói ra đều là "Tôi sợ bản thân tôi", mà mặt trái của câu nói này chính là "làm tổn thương đến em".
"Từ chỉ quan đến em mà không quan tâm đến bản thân Từ."
Lâm Thương Từ luôn có những lúc lơ đãng toát ra sự dịu dàng tác động đến cô, nhưng dường như cô ấy không biết bản thân mình tốt đến mức nào. Tối đến mức cô có thể quay đầu hai lần vì cô ấy, có thể đứng ở đây vô cùng kiên nhẫn thuyết phục cô ấy ở bên mình.
Cố Trọng nhếch môi, nắm lấy bàn tay đang không biết đặt đâu của Lâm Thương Từ, nói: "Thương Từ, kỳ thật em cũng không phải người yêu đương não tàn như Từ nghĩ đâu. Bây giờ em muốn ở bên Từ vì em thích Từ, tất nhiên em cũng mong hai ta bên nhau sẽ hạnh phúc. Nếu ngày nào đó em và Từ bỗng cảm thấy chúng ta bên nhau không còn hạnh phúc nữa, vậy chúng ta sẽ tách ra. Từ không cần lo lắng liệu mình có làm tổn thương em không, em cũng có miệng mà, nếu không vui em sẽ nói với Từ, chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ầm ĩ đâu."
"Thế, Từ có muốn ở bên em không?"
Lần này Lâm Thương Từ ngẩng đầu nhìn cô, như thể xác nhận sự quyết tâm trong mắt cô, đồng thời cũng muốn xác nhận bản thân cô ấy có thể thừa nhận tình yêu này không. Cuối cùng cô ấy gật đầu, khẽ "ừm", sau khi gật đầu Lâm Thương Từ xấu hổ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Cố Trọng không khỏi bật cười, cô nắm chặt tay đối phương và hỏi: "Thế giờ Từ có muốn thử hôn em không?"
Câu này rất táo bạo, bạo đến mức Lâm Thương Từ cảm thấy tâm viên ý mã, cô ấy đúng là rất muốn hôn Cố Trọng, thế nhưng nghĩ thật lâu, nếu mà gật đầu liệu có khi nào Cố Trọng cảm thấy bản thân mình thiếu nghiêm túc, phóng túng quá không.
* Tâm viên ý mã là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta cũng như con khỉ và con ngựa luôn bất định, không ngừng chạy nhảy, thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Cố Trọng nhìn khuôn mặt đỏ dần của cô ấy, cô không nhịn được bèn nâng hai tay ôm má cô ấy và hôn xuống. Chỉ hôn khóe miệng, chạm vào mấy giây là cô đã ngả người ra sau.
Khoảnh khắc cô rời đi, tay phải Lâm Thương Từ giữ lấy gáy cô và lại hôn lên đôi môi cô cách đó vài centimet.
Lâm Thương Từ chưa bao giờ thấy mình là một người có ham muốn mãnh liệt, suốt hai mươi tám năm qua cũng không khám phá bản thân. Ban ngày không nhớ mong người khác, đến đêm cũng chẳng có mộng xuân, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn vì nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy thấy bên cạnh không có ai.
Nhưng khi Cố Trọng hôn lên khóe miệng cô ấy, Lâm Thương Từ bỗng thấy không đủ, chỉ khóe miệng thôi không thể thỏa mãn được, không thỏa mãn khi chỉ có một giây này, càng không thỏa mãn khi dùng một nụ hơn đơn giản như vậy để kết thúc cảm xúc như sóng biển dâng trào trong lòng cô ấy tối nay.
Cố Trọng cảm giác được môi Lâm Thương Từ hơi hé ra khẽ cắn môi mình, vì thế cô cũng theo bản năng đưa đầu lưỡi quấn lấy môi cô.
Trên thực tế, việc hôn nhau không thể dùng quá nhiều từ hoa mỹ để hình dung, bởi vì cảm giác trực tiếp nhất mà nó đem đến cho con người là sự mềm mại, ẩm ướt và mịn màng. Điều hấp dẫn nhất là nó mang lại hơi thở rối loạn kèm theo dục vọng, ngoài ra còn có ánh mắt miên man bất định tham lam được voi đòi tiên nữa.
Cố Trọng kiềm chế sự xúc động khó hiểu, nặng thể thở hắt ra, giọng nói khàn khàn mất tự nhiên, cô hỏi: "Chúng ta chỉ vừa chính thức quen nhau chưa đầy năm phút, nếu cứ tiếp tục liệu có tiến triển nhanh quá không?"
Lâm Thương Từ dụi vào vai cô, giọng nói cũng có phần sắc dục: "Không đâu."
Từ "Không đâu" này có hai nghĩa.
Thời gian hai người quen còn lâu hơn họ nghĩ cho nên không ngắn, đây là lần đầu tiên cô ấy yêu đương cho nên sẽ không nhanh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thương Từ ở gần với sự tưởng tượng của mình nhất, thực sự cảm nhận được nhịp tim và mạch đập của Cố Trọng một cách rõ ràng, có thể chạm vào vết sưng nông xuất hiện trên cơ thể Cố Trọng, và cả đầu ngón tay của đối phương đang đặt ở eo mình vô thức gõ theo tiết tấu của làn sóng dục vọng.
Như thể đang dùng ám hiệu bí ẩn nhất nói cho cô ấy rằng có thể nhanh hơn hoặc cũng có thể chậm hơn.
Cố Trọng dán sát vào tai Lâm Thương Từ, cảm nhận cơn rùng mình của cô ấy, nói: "Em thấy như mình đang nằm mơ."
Hơi thở Lâm Thương Từ ngắt quãng, giọng nói phù phiếm hỏi ngược lại cô: "Vì sao?"
"Bởi vì trong mơ Từ cũng là như vậy." Cố Trọng hôn lên Thái Dương của Lâm Thương Từ, hỏi tiếp: "Từ có thể gọi tên em được không?"
Vẫn là cụm từ quen thuộc đến mức không thể quen hơn, nhưng lại mềm mại tưởng như sắp tan ra: "Cố Trọng......"
Cố Trọng cảm thấy mỹ mãn rút tay, cô cầm tay Lâm Thương Từ đan mười ngón tay vào nhau, tham lam hôn cô ấy.
Lâm Thương Từ mở to mắt, hoảng hốt nhìn trần nhà, hơi thở vẫn chưa ổn định lại. Cô ấy có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của Cố Trọng áp vào mình, cùng với nhịp tim nặng nề, từng chút từng chút phối hợp cùng tim cô ấy một cách hoàn hảo, như bản hòa âm không hồi kết.
Dường như Cố Trọng rất lão luyện ở phương diện này, dễ dàng điều khiển cảm xúc, cảm quan và nơi nhạy cảm của mình đơn giản như vắt chanh, như thể hai cô đã bên nhau thật lâu.
Tựa như hiện giờ, rõ ràng chỉ là hôn môi nhẹ nhàng nhưng Lâm Thương Từ lại không khỏi dùng mắt cá chân cọ vào bắp chân Cố Trọng.
"Cố Trọng, em muốn nữa không?" Trong giọng nói có chút lười nhác
"Ừm, muốn nữa." Cố Trọng hôn lên vai người dưới thân, mũi cọ vào xương quai xanh cô ấy.
Lâm Thương Từ vươn tay, đầu ngón tay quấn quanh mái tóc của cô, thì thầm: "Chị cũng thế."
"Thế đổi cách khác nhé?" Cố Trọng ngẩng đầu, hôn lên cằm cô ấy
"Được."
Vậy là cả tối hôm đó Cố Trọng không hề buông bàn tay đang nắm chặt tay Lâm Thương Từ.
*****
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua khe hở trên tấm rèm, Lâm Thương Từ không đợi đồng hồ báo thức vang lên đã tỉnh dậy và tắt báo thức. Hai người không cần vội vã đến sân bay, vẫn còn thời gian nên Cố Trọng có thể ngủ thêm một lúc.
Cố Trọng rúc vào lòng cô, tay còn ôm eo cô, trong chăn ấm áp, nhiệt độ cơ thể của hai người tạo thành lò sưởi tự nhiên nhất.
Lâm Thương Từ cúi đầu, thấy hàng mi dày của Cố Trọng như chiếc quạt trên mí mắt, cô dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua, rất mềm nhưng không có xúc cảm gì, sau đó lại đưa tay chạm vào nốt ruồi trên chóp mũi.
Cô vẫn cảm thấy mình là người duy nhất phát hiện ra nốt ruồi này.
Cố Trọng đã tỉnh, cô ấy nhắm mắt lại, lòng bàn tay đặt trên eo Lâm Thương Từ vuốt ve làn da, Lâm Thương Từ cảm thấy ngứa và đồng thời cũng thấy vừa ấm lại vừa dễ chịu.
"Nằm thêm với em mười phút nữa nha?" Cố Trọng làu bàu, như đang làm nũng.
Ngoài trừ Lâm Thương Từ, không một ai từng nghe cô ấy nói thế.
"Ừ." Lâm Thương Từ nhỏ giọng đáp lại, đưa tay ra sau gáy Cố Trọng dùng đầu ngón tay vuốt lại mái tóc rối của cô ấy.
Xem ra dường như khi con người chỉ cần vượt qua khoảng cách thân thể gần nhất là sẽ bắt đầu có phần ỷ lại đối phương, ít nhất đối với Lâm Thương Từ vào lúc này, cô cảm thấy mình rất muốn ôm lấy Cố Trọng, mặc kệ thời gian bên ngoài là nhanh hay chậm.
Cơ mà đổi vé máy bay tốn kém lắm, Từ Đồ Chi sẽ mắng đấy! Cho nên sau nửa tiếng cố nằm trên giường tới giới hạn, hai cô vẫn phải thức dậy.
Ra sân bay, Lâm Thương Từ vẫn giữ khuôn mặt lạnh kéo hai chiếc vali đi đằng trước, tuy là cô đang đeo khẩu trang nên chẳng ai thấy được. Cố Trọng đi sau, đang vừa nói chuyện vừa tranh thủ ký tên cho các Tay Nhải, các fans đều cảm thấy hôm nay tâm trạng Cố Trọng rất tốt, cũng hỏi có phải cô ấy có chuyện vui không.
Nhưng Cố Trọng chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục nói đề tài khác.
Lâm Thương Từ đi ở phía trước, nghe tiếng phía sau, khóe miệng dưới chiếc khẩu trang bất giác cong lên, các Tay Nải thông qua đôi mắt hơi nheo lại của cô có thể đoán được chị bé trợ lý mặt lạnh này đang cười.
Khi bước vào sảnh chờ, Lâm Thương Từ đã mua cho Cố Trọng một cốc Americano đá mà cô ấy thích nhất, trông dáng vẻ nhâm nhi ngon lành của Cố Trọng, cô nhịn không được phải hỏi: "Ngon thế hả em?"
Lâm Thương Từ nghĩ nghĩ, chỉ nghe người khác nói là hương vị chẳng ra gì nhưng bản thân cô trước giờ chưa từng thử, thế là cũng cúi đầu hút thử một hơi, kết quả lập tức bị đắng tới mức cả mặt nhăn tít lại.
Lâm Thương Từ nhìn đồng hồ, quyết định tranh thủ đi vệ sinh trước khi lên máy bay, Cố Trọng buồn chán lấy điện thoại ra chơi, thấy thanh điều hướng liên tục xuất hiện tin nhắn của nhóm chat của fans, mọi người đang bày tỏ tình cảm mãnh liệt, thế là cô nhấp vào xem, tất cả mọi người đều đang spam một tin nhắn.
"Trợ lý mặt lạnh đáng yêu quá!"
Tiếp tục kéo lên trên, cô thấy có vài trạm tý ẩn núp ở sảnh chờ chụp lại được khoảnh khắc Lâm Thương Từ nhăn mặt lại, cô bấm vào hình và lưu lại, sau đó sao chép tin nhắn của người khác, gia nhập vào đại hội spam
"Trợ lý mặt lạnh đáng yêu quá!"
Hai cô đang trong thời kỳ gọi là yêu đương cuồng nhiệt, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thương Từ, Cố Trọng luôn muốn hôn cô ấy. Khi tình ý nồng đậm thì ngay cả sofa trong phòng khách cũng là một nơi rất thích hợp, có đôi khi ánh mặt trời sẽ dừng ở nơi đó, Cố Trọng có thể nghe thấy tiếng Lâm Thương Từ nỉ non.
Đôi khi cô ấy nói là "Nóng quá", thi thoảng lại nói "Vẫn muốn", và đôi khi lại đáp "Dừng lại".
Thế nên cô đã lắp rèm cửa trắng trên cửa sổ sát đất để ngăn ánh nắng oi bức và cũng ngăn ông trời lén nhìn hai cô qua lớp kính cửa sổ. Ánh mặt trời vẫn có thể lọt vào nhưng chỉ có những tia nắng dịu nhẹ mới có thể đọng lại trên da thịt trắng nõn của hai người, rình xem dục vọng mãnh liệt qua lớp mồ hôi, nghe lén lời yêu thầm kín và khó hiểu từ trong miệng hai cô.
Đột nhiên Cố Trọng cảm thấy làm nghệ sĩ hạng ba cũng khá tốt, có rất nhiều thời gian để yêu một người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]