Sáng sớm tỉnh dậy, việc đầu tiên mà Cố Trọng nghĩ đến vẫn là Lâm Thương Từ, giống như cô ấy ở trong đầu cô suốt một đêm, chưa từng rời đi.
Cô hoang mang nhấc điện thoại lên, nhấp mở khung chat với Lâm Thương Từ, nhìn đồng hồ, lúc này còn sớm chưa đến 7 giờ, không biết đối phương đã dậy chưa.
Cô muốn tìm cô ấy không phải vì muốn xin lỗi hay gì đó. Về cơ bản mà nói, cứu người là không sai, sai ở chỗ cô chưa bao giờ để tâm đến cô ấy.
Rất khó để mở lời, không biết nên dùng lý do gì để tìm cô ấy, Cố Trọng bĩu môi suy đi nghĩ lại, cái nào cũng không thích hợp.
Nhưng đột nhiên cô nghĩ vì sao mình lại muốn tìm cô ấy, cô muốn tìm cô ấy nhưng lại không tìm được lý do nào, vậy vì sao nhất định phải tìm cô ấy. Những gì cần nói hôm qua cũng nói hết rồi, kế tiếp nên làm thế nào cũng đã rất rõ ràng, hình như không cần thiết phải liên lạc nữa.
Bất chợt cảm thấy trong lòng vắng vẻ, chỉ vài tiếng nhưng giữa các cô đã nói chuyện với nhau rõ ràng hết.
Điều duy nhất Lâm Thương Từ mong chờ ở cô chỉ có "Không chết", nhưng cô luôn cảm thấy không cam lòng. Nghĩ rằng khi đối mặt với tình huống kỳ lạ như này, hai người đồng bệnh tương liên nên càng có nhiều ràng buộc hơn.
Cô muốn thành lập mối quan hệ nào đó không quan trọng bằng việc sinh tử, nhưng lại càng đặc biệt hơn so với việc sinh tử.
Vì thế cô gọi điện cho Từ Đồ Chi, điện thoại đổ chuông một lúc lâu thì người bên kia mới bắt máy, đối phương nói chuyện mơ màng kèm theo sự bất mãn.
"Cố Trọng ơi là Cố Trọng, em có biết là em làm phiền mười phút hoàng kim của chị không hả!" Từ Đồ Chi luôn rời giường vào lúc 7 giờ sáng, mười phút sau khi đồng hồ báo thức vang lên là giai đoạn cô ấy thích nhất.
"Ngày kia là sinh nhật chị phải không?" Cố Trọng đã biết còn hỏi.
Hàng năm cứ đến ngày 27 tháng 7 ít nhất cô cũng sẽ tặng quà để bày tỏ lòng thành, dù đối phương chẳng thiếu thứ gì.
"Mới sáng tinh mơ mà em gọi hỏi chị chuyện này, em có bệnh à." Từ Đồ Chi có khát vọng muốn cúp điện thoại.
Cố Trọng trái lại không để bụng, cô biết Từ Đồ Chi có tính xấu khi rời giường, hơn nữa trừ ghét bị đồng hồ báo thức còn rất ghét bị người khác đánh thức, "Chị muốn tổ chức tại nhà em không, em tìm người tổ chức sinh nhật cho chị nha."
"Bạn bè của em toàn là nghệ sĩ, chị không cần một loạt nghệ sĩ hay gừng sĩ không quen biết gì tổ chức sinh nhật cho mình cả." Hơn nữa có khi họ cũng không muốn tổ chức sinh nhật cho bà chủ một công ty khác.
Từ Đồ Chi không tính ngủ tiếp, bị Cố Trọng chọc giận như vậy cô ấy bỏ hẳn ý định ngủ tiếp.
"Không phải nghệ sĩ, là biên kịch. Lúc trước chị nói muốn giúp em chế tác một kịch bản đó, đúng lúc em hẹn chị đến gặp mặt, sẵn làm tiệc sinh nhật luôn."
"Chị nói thế bao giờ?" Từ Đồ Chi loạng choạng ngồi dậy, bắt đầu nhớ lại bản thân nói sẽ "trải đường" giúp đối phương khi nào.
"Chị muốn đổi ý? Sếp Từ của Phiếm Hằng Truyền Thông muốn nuốt lời kìa!" Mặc kệ là lý do gì, cô cũng phải "mượn" Từ Đồ Chi để hẹn Lâm Thương Từ.
"Em khoan vội, tuy là chị không nhớ sẽ nói giúp em khi nào, nhưng nếu em nói với người ngoài rằng chị nói mà không giữ lời là đạp đổ bảng hiệu nhà mình đấy! Em đừng quên em có cổ phần chị tặng cho em." Đó là món quà dành cho mười năm cống hiến của Cố Trọng ở Truyền Thông Phiếm Hành.
"Cuối năm sau hợp đồng của em sẽ đến hạn đó." Cố Trọng không chịu buông tha, hôm nay cô ấy không đồng ý thì cô sẽ không cúp máy.
"Haizz, bạn bè thôi mà, nói mấy này......" Hiện giờ độ nổi tiếng của Cố Trọng đang cao, tuyệt đối không thể thả được.
"Thế quyết định vậy nha, 8 giờ tối ngày 27." Cố Trọng chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe thấy Từ Đồ Chi ở bên kia hét lên.
"Khoan! Đổi ngày khác được không, tối 27 chị có party du thuyền!" Hơn nữa còn mời khách hết rồi.
"Chị biết nhà em có ban công mà, ban công đó rất rộng. Đến hôm đó em tổ chức tiệc BBQ cho chị, chị cảm thấy đến nhà em tổ chức sinh nhật ăn nướng BBQ đặc biệt hay là party du thuyền đặc biệt hơn?"
Năm nào cũng là party du thuyền, không chút mới mẻ, Cố Trọng đi được một lần không muốn đi nữa.
"Ừ thì...... Được."
"Thế bye nha!"
Từ Đồ Chi nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, ba phần hoang mang bảy phần như ba.
Cố Trọng ném di động, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng trên giường, quen biết Từ Đồ Chi đã nhiều năm, cô vẫn biết một số cách để dụ dỗ cô ấy. Tỷ như khi cô ấy vừa mới tỉnh ngủ đầu óc chưa tỉnh táo là lúc đề lừa phỉnh tốt nhất, một khi cô ấy hoàn toàn tỉnh táo thì đó chính là chủ nhân của Truyền Thông Phiếm Hành.
*****
Lâm Thương Từ mới vừa ngái ngủ tỉnh dậy, Phòng Giai Nhuế đã nhắn tin cho cô nói là rảnh nhớ gọi điện cho bà. Thế là cô nằm trên giường bấm số cho Phòng Giai Nhuế, đặt điện thoại bên cạnh người.
Chuông đổ không bao lâu Phòng Giai Nhuế đã bắt máy, phía sau còn có tiếng đóng cửa.
"Thương Từ, hôm 27 em bận gì không?"
"Sao thế ạ?"
"Từ Đồ Chi, sếp tổng Truyền Thông Phiếm Hành nói Cố Trọng hẹn chúng ta tối 27 đến nhà Cố Trọng một chuyến." Phòng Giai Nhuế nhìn đám học trò đùa giỡn trong phòng họp khi không có mình, không khỏi vô thức lộ nụ cười mẹ hiền.
"Cô với em thôi sao?" Từ Đồ Chi là người cô nghĩ mình sẽ có cơ hội tiếp xúc.
"Có cả Đường Nhứ nữa, đội hình [Phong hoa], em cảm thấy cô ấy định làm gì?"
Từ lúc nhận được tin nhắn của Cố Trọng là bà đã đoán được ý đồ của Từ Đồ Chi. Bời vị độ nổi tiếng của [Phong hoa] gần đây, "nước lên thuyền dâng theo" mà, không chỉ riêng Nhan Như Ngọc mà các nhân vật khác cũng được ưu ái, hoàn toàn có thể nói là nâng đỡ rất nhiều diễn viên vô danh bay lên. Mạch phim chính và nội dung nhánh bổ sung cho sau, càng được chú ý hơn. Nếu Từ Đồ Chi muốn nói chuyện với ba người, chắc chắn sẽ liên quan đến [Phong hoa].
Cô ấy muốn phục chế [Phong hoa], và còn muốn "phong hoa" hơn.
"Cô ấy muốn làm gì cô đã biết còn hỏi ngược lại em." Đây hình như là lần đầu tiên gặp Từ Đồ Chi trong vòng tuần hoàn.
"Đúng rồi, nghe nói hôm đó còn là sinh nhật của vị này đó." Đây mới là điều phiền phức với Phòng Giai Nhuế.
Sao cô ấy không hẹn ngày khác? Hẹn ngay hôm sinh nhật không phải là làm khó bọn họ sao? Còn phải chọn quà tặng, đối phương giàu sang vô cùng, tặng đồ quý giá thì mình không nỡ, tặng đồ rẻ trông mình lại không có thành ý.
"Trời......" Lâm Thương Từ cũng thật sự phiền não.
Cô ngán kiểu xã giao tục tằng này nhất.
"Nhưng sinh nhật của Từ tổng này sao lại hẹn chúng ta ở nhà Cố Trọng?" Sao không hẹn gặp ở ngoài?
Sinh nhật của nhân vật chính lại hẹn người khác ở nhà một người khác để chúc mừng sinh nhật mình, điều này thật cổ quái.
"Không hiểu suy nghĩ của cô ấy, quá khó đoán. Dù sao em cứ mặc kệ đừng quan tâm, chuyện quà cáp để cô lo."
Sau khi Phòng Giai Nhuế tắt máy, Lâm Thương Từ vẫn còn đang ngẩn người.
Từ Đồ Chi này sẽ không trở thành biến số khiến hai cô thông quan thất bại đấy chứ?
7 giờ 45 phút tối ngày 27 tháng 7, ba người nhóm Trúc Mộng đến chung cư Thanh Hòa, sau khi liên lạc với Cố Trọng, cô ấy liên hệ bảo vệ cho họ vào.
Ba người chậm rãi đi dọc theo lối nhỏ trong vườn, Đường Nhứ càm ràm: "Sao cô ấy không xuống dưới đón bọn mình, chúng ta đâu biết cô ấy ở tầng mấy, đi kiểu gì?"
Đến cửa thang máy, Lâm Thương Từ nhấn mở cửa, sau khi ba người vào, cô cũng tự nhiên chọn tầng 13.
Phòng Giai Nhuế nhướng mày, hỏi: "Sao em biết cô ấy ở tầng 13?"
"Em từng đến." Chỉ ba chữ hờ hững nhưng đã đủ để Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ lén lút nhìnnhau.
Bọn họ đến nhà số 02, Lâm Thương Từ ấn chuông cửa, người bên trong nhanh chóng đến mở cửa.
Cố Trọng buộc tóc đuôi ngựa cao và không trang điểm, cô ấy mang áo thun nhạt màu vàng có in chữ tiếng Anh, bên dưới mang quần dài ở nhà.
Nếu nhìn kỹ trên mặt cô ấy còn có bụi khói.
"Chào mừng quý khách đã đến tệ xá." Cố Trọng chào một cách hài hước thường thấy ở các cửa hàng tiện lợi.
"Nếu chỗ em là tệ xá thì chỗ bọn chị ở là chuồng heo rồi." Phòng Giai Nhuế và Cố Trọng có quen biết nên cũng theo bản năng trêu chọc lại.
"Chào mọi người!" Từ Đồ Chi từ trong bếp đi ra, nghiêng người sau lưng Cố Trọng chào hỏi.
"Chào Từ tổng." Ba vị biên kịch đồng thanh chào.
Thấy sự xấu hổ chuẩn bị xuất hiện giữa hai bên, Cố Trọng thân là chủ nhà nhanh chóng chen vào giữa hai bên mời mọi người vào nhà.
Phòng Giai Nhuế vào bếp cùng với Từ Đồ Chi, còn đưa món quà mình đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy. Thấy hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lâm Thương Từ biết là Phòng Giai Nhuế đã chọn đúng quà.
Là một vò rượu gạo đặc sản trong nước, sản lượng mỗi năm chỉ có vài trăm vò, nghe nói có người đặt trước mấy năm mới mua được một vò. Xưởng làm rượu chỉ là xưởng nhỏ, bí mật gia truyền, giá rượu không đắt nhưng ra bên ngoài đã bị nâng lên rất cao. Phòng Giai Nhuế chính là vị khách đã đặt trước năm năm, đợi năm năm cuối cùng vẫn tặng rượu cho Từ Đồ Chi.
Tuy là loại rượu này đặc biệt nhưng Từ Đồ Chi không phải là người sẽ đợi một vò rượu mấy năm, cũng sẽ không cố tình bỏ giá cao mua một vò rượu giá vốn bình thường, cô ấy sẽ không phí tiền như thế.
Món quà rất thích hợp những lại lãng phí năm năm.
"Cô đang làm gì thế?" Lâm Thương Từ đi theo Cố Trọng ra ban công, thấy có một lò nướng BBQ.
"Nhóm lửa nè, nhưng hình như không đúng cách nên không cháy." Cố Trọng sờ mũi, muội than trên tay cô lập tức nhuộm đen chóp mũi, giấu nốt ruồi kia thoắt ẩn thoắt hiện.
"Để tôi làm cho!" Lâm Thương Từ nhận dụng cụ bắt đầu công cuộc nhóm lửa.
Cố Trọng đứng một bên nhìn, yên lặng học cách nhóm than, để lỡ sau này có tham gia chương trình giải trí nào sẽ phát huy công dụng.
Lâm Thương Từ giải thích rất tỉ mỉ, trước kia khi còn ở nhà, cậu cô cũng từng dạy cô việc này, đến dịp lễ hoặc Tết một nhà bốn người sẽ tổ chức tiệc nướng đơn giản. Thông thường chỉ có thịt gà hoặc thịt heo ướp ít muối và các loại xiên rau khác nhau, không như Cố Trọng chuẩn bị cả tôm hùm, hàu sống, bào ngư,...
Lâm Thương Từ đổ ít dầu lên than, chờ lửa cháy đỏ lại dùng bình xịt một ít nước lên, than chỉ cháy liu riu nhẹ.
"Được rồi." Lúc xịt nước Lâm Thương Từ có hít phải khói than, thấy ngứa mũi nên định đưa tay lên chùi.
Cố Trọng thấy cô càng lau càng đen, thản nhiên đưa tay ngăn cô.
"Đừng lau, càng lau càng bẩn." Cô ấy rút khăn giấy lau tro than trên mũi Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ vô thức mím môi, khuôn mặt Cố Trọng gần trong gang tấc, biểu cảm của cô ấy rất nghiêm túc giống như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật vô giá. Cô có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của bản thân trong con ngươi đen láy của cô ấy, thấy rõ trên mặt cô lộ ra chút hoảng loạn.
Bỗng nhiên, ánh mắt hai người chạm nhau, động tác của Cố Trọng cũng ngừng lại, thời gian giống như đóng băng, cả hai đều không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn nhau.
Qua hồi lâu, Cố Trọng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cô cụp mắt, đầu ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn siết chặt tờ giấy, lui về phía sau một bước.
"Sạch rồi."
Vừa rồi trong khoảnh khắc đó cô bỗng muốn sờ mặt Lâm Thương Từ.
-----
Phòng Giai Nhuế & Đường Nhứ: Sinh nhận mình mà mời đến nhà người khác, vị Từ tổng này lạ lùng quá
Từ Đồ Chi: Do diễn viên nhà tôi muốn tranh thủ mời vợ đến thôi. Làm bà chủ vất vả lắm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]