Chương trước
Chương sau
Hạ Trọng Phương không chút nghĩ ngợi, giương tay lên, tát vào mặt Trầm Tử Trai, nghe tiếng "Pằng" vang lên, nàng cũng ngây người.
Trầm Tử Trai bị đau, buông Hạ Trọng Phương ra, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên tối tăm, cách một hồi mới nói: "Phương nương, mọi việc đều có giới hạn của nó, vượt qua giới hạn ấy, không phải ai cũng có thể chịu được." Nói rồi lui về phía sau, cảm giác cả người nóng ran đã biến mất, phẩy tay áo bỏ đi.
Hạ Trọng Phương ủ rũ ngồi vào thùng tắm, nhìn kỹ tay mình, từng giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên mặt nước, tạo thành từng vòng, từng vòng tròn nhỏ.
Đúng, sau khi nghe Tiền bà bà và Thanh Trúc khuyên bảo, nàng cũng có lòng hòa hảo với Trầm Tử Trai, nhưng không phải dùng phương thức như vậy. Nàng chỉ hi vọng Trầm Tử Trai biểu lộ cõi lòng, hành động tôn trọng nàng, biểu lộ hắn đặt nàng trong lòng, lấy lòng nàng, khi đó, nàng sẽ thuận thế mà làm lành, cùng hắn hòa hảo. Nàng không hy vọng Trầm Tử Trai dùng phương thức như thế này để mong cùng nàng hòa hảo, tuy thân thể nàng cũng biểu lộ ra ý tưởng đó, nhưng đây chỉ là hòa hảo trên thân thể, không phải hòa hảo trong lòng.
Tiền bà bà và Thanh Trúc thấy rất nhanh Trầm Tử Trai đã đi ra, vả lại trên mặt còn có dấu tay, không khỏi kinh hãi, nói: "Vương gia!"
Trầm Tử Trai không để ý tới họ, nhanh chóng rời đi.
Đêm nay, Hạ Trọng Phương không thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, mắt nàng sưng đen, chỉ đành phải dùng phấn che giấu, điềm nhiên như không có việc gì, cứ theo lẽ thường đi xử lý phủ vụ.
Ngược lại, Tô Lương lại tới đây bẩm báo: "Vương phi, công chúa Việt Quốc đã ra khỏi phủ, đi Hoàng cung, bảo là muốn vào cung cầu xin Hoàng thượng ban hôn."
Sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, sau đó định thần nói: "Ban hôn? Ta còn ở Vương phủ, nàng lại đi cầu xin Hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ muốn làm trắc phi?"
Tô Lương nói: "Dù thế nào, Vương phi cũng nên đuổi theo nàng vào cung một chuyến, gặp Thục phi nương nương, để Thục phi nương nương nghĩ cách ngăn cản công chúa Việt Quốc mới đúng."
Hạ Trọng Phương cắn môi, hỏi: "Vương gia đâu?"
Tô Lương nói: "Sáng sớm Vương gia và Vi thiếu gia đã đi đến Binh bộ, lúc này sợ là không rảnh để đi vào cung."
Hạ Trọng Phương nghe vậy, vội phân phó người chuẩn bị ngựa xe, chuẩn bị vào cung.
Trầm Ngọc Tiên nghe nói Vũ Văn Thực vào cung cầu thánh chỉ ban hôn, nói: "Tẩu tử không lạ gì ca ca, thì cũng có nhiều cô nương hiếm lạ ca ca, chờ thánh chỉ hạ xuống, ca ca nạp trắc phi, ta xem xem nàng đến chỗ nào mà khóc?"
Phương Chấp Bình thấy mấy ngày nay tính tình Trầm Ngọc Tiên càng thêm cổ quái, khuyên nhủ: "Vương phi dù sao cũng là chủ mẫu Vương phủ, tương lai là Thái tôn phi, Quận chúa cần gì đối nghịch cùng nàng? Và lại giữa hai phu thê tối kỵ có người thứ ba xen vào, Quận chúa như vậy, chỉ sợ Vương gia và Vương phi càng khó hòa hảo."
Trầm Ngọc Tiên hừ lạnh, nói: "Những năm ta và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, Vương phi đang ở nơi nào? Nàng cũng chỉ là chờ hưởng phúc mà thôi, nên ta không ưa nàng như vậy."
Phương Chấp Bình thử dò xét nói: "Nếu không, chúng ta trở về Phương gia, không ở cùng một chỗ với Vương phi nữa, được không?"
Trầm Ngọc Tiên giận dữ nói: "Ngày đó chàng đã nói sẽ theo ta ở lại Vương phủ, lúc này lại muốn ta đến Phương gia?"
Phương Chấp Bình lập tức tay đầu hàng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, xem như ta chưa nói gì."
Lúc này Trầm Ngọc Tiên mới chuyển giận sang vui, cho người đi hỏi thăm chuyện Vũ Văn Thực cầu thánh chỉ ban hôn.
Tới buổi chiều, thì có tin tức nói là Vũ Văn Thực cầu hôn sự, nhưng không phải gả cho Tề vương, mà là gả cho Giản Mộc Huyền. Hoàng đế đã đồng ý để bọn họ tùy ý thành thân.
Vào lúc này, Hạ Trọng Phương cũng ra khỏi cung, thở phào nhẹ nhõm, Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền cũng coi như là lương phối rồi, lần này, nàng cũng không cần cố kỵ Vũ Văn Thực, sợ Vũ Văn Thực làm ra chuyện gì khiến Trầm Tử Trai không thể không nạp nàng nữa.
Ngược lại ở Giản gia đang nghị luận ầm ĩ, nói cưới Việt quốc Công chúa vừa có lợi cho Giản gia vừa bất lợi Giản gia. Giản Thái Phó chỉ gọi Giản Mộc Huyền đi vào hỏi: "Tuy nói Hoàng thượng ban hôn, nhưng cũng phải hỏi ngươi... Ngươi có ý kiến gì không?"
Giản Mộc Huyền kinh ngạc nói: "Con không có ý kiến gì."
Giản Thái Phó sững sờ, nhất thời bật cười nói: "Đây là nói, ngươi cũng nguyện ý cưới Công chúa Việt quốc? Dù thế nào đi nữa nàng cũng là công chúa một nước, đến phủ chúng ta làm dâu, là gả thấp rồi."
Giản Mộc Huyền hồi tưởng bộ dáng và tính tình Vũ Văn Thực một chút, cũng xác nhận mình không ghét nàng, nhất thời nói: "Nếu là Hoàng thượng ban hôn, dĩ nhiên là phải tiếp nhận rồi."
Giản Thái Phó nghe Giản Mộc Huyền nói vậy, biết hắn không ghét, ngược lại thở phào một hơi.
Trầm Tử Trai tới muộn mới trở về phủ, cho người đi mời Hạ Trọng Phương đến thư phòng nói chuyện.
Hạ Trọng Phương nghe nói Trầm Tử Trai tìm nàng, nhớ tới chuyện tối hôm qua hắn phẩy tay áo bỏ đi, dù sao cũng có chút chột dạ, vội ăn mặc một phen mới qua.
Trầm Tử Trai thấy nàng cũng không lộ ra sắc mặt giận dữ, khách khí nói: "Mời ngồi!"
Mắt thấy Trầm Tử Trai nghiêm chỉnh như thế, Hạ Trọng Phương lại có chút khó chịu, nhất thời ngồi xuống, hỏi: "Vương gia mời ta tới đây, có phân phó gì?"
Trầm Tử Trai nói: "Hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của Công chúa Việt quốc, Công chúa Việt quốc lại ở phủ chúng ta, hôn sự của nàng, chúng ta cũng phải giúp lo liệu một phen mới đúng."
Hạ Trọng Phương nói: "Ta cũng đang muốn tìm Vương gia bàn luận chuyện này !"
Trầm Tử Trai gật gật đầu nói: "Nếu sứ quán muốn để nàng xuất giá ở đó, chúng ta sẽ chuẩn bị lễ thật dầy, cũng không cần quá phí tâm. Nếu muốn ở phủ chúng ta xuất giá, chỉ đành phải giúp đỡ chuẩn bị đồ cưới, coi nàng như muội muội mà gả ra ngoài."
Bên sứ quán Việt quốc, sứ giả nghe tin Vũ Văn Thực muốn gả đến Giản gia, cũng mừng rỡ, vội báo tin về nước. Lại tới Tề Vương phủ cầu kiến Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, nói là muốn để Vũ Văn Thực xuất giá ở Vương phủ.
Trầm Tử Trai nghe sứ giả nói vậy, ngược lại có chút hiểu rõ, xem ra Việt quốc bọn họ đã sớm có ý tưởng này, chỉ cần Vũ Văn Thực gả cho con em thế gia đại tộc của Cảnh quốc, bọn họ sẽ đồng ý. Về phần ở Tề Vương phủ xuất giá, tự nhiên có một chỗ tốt, tương lai Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền có phân tranh, Tề Vương phủ sẽ bị coi là nửa nhà mẹ, là chỗ dựa cho Vũ Văn Thực.
Vũ Văn Thực muốn ở Tề Vương phủ xuất giá, Hạ Trọng Phương cũng phải chuẩn bị cho nàng đồ cưới, vả lại đã gần cuối năm, lắm chuyện cần xử lý, càng thêm loay hoa, bận đến chân không chạm đất.
Nàng vội vàng, Trầm Tử Trai cũng vội, hai người gặp mặt, khách khí nói chuyện, lại khách khí tách ra, nhìn như không có vấn đề, nhưng hai người đều biết, lúc này muốn hòa giải càng thêm khó khăn.
Đảo mắt qua năm, Trầm Tử Trai đã nắm giữ Binh bộ, lại an bài Phương Chấp Bình đến binh bộ nhậm chức, nắm chắc những chức vị quan trọng, lúc này mới đi vào cung phục mệnh.
Phương Chấp Bình vào Binh bộ, một nhà Phương đại hộ làm yến tiệc ăn mừng, không vui mừng cũng không được, bây giờ Phương Chấp Bình Binh được nhận chức ở binh bộ, tương lai Trầm Tử Trai lên làm Hoàng thái tôn, tiền đồ của hắn sẽ ngày càng rộng mở.
Phương Chấp Bình được thăng, tự nhiên Vương phủ cũng thiết yến ăn mừng cho hắn, cũng mời mọi người ở Phương gia tới đây náo nhiệt.
Bây giờ Phương đại hộ chỉ buồn vì Trầm Ngọc Tiên không mang thai, những chuyện khác ngược lại đã đủ hài lòng.
Phương Chấp Tâm cũng thấy giữa Hạ Trọng Phương và Trầm Tử Trai có chút lạnh nhạt, không khỏi nghĩ thầm, lời đồn bên ngoài nói Vương gia và Vương phi không hòa hợp, không lẽ là thật? Nàng lúc trước có quan hệ khá tốt với Hạ Trọng Phương nên dám to gan, hỏi dò: "Hiền ca nhi cũng hơn một tuổi rồi, Vương phi sao còn không động tĩnh?"
Hạ Trọng Phương cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Chuyện này cũng không phải muốn là được!"
Phương Chấp Tâm suy nghĩ, nói: "Sang năm mới, cũng sẽ ít việc, ta muốn hẹn Vương phi đến chùa dâng hương."
Hạ Trọng Phương cũng muốn đi ra ngoài giải sầu, nói một chút đã đồng ý, hai người hẹn ngày hôm sau đến Tĩnh An tự dâng hương.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Chấp Tâm đã tới, cùng Hạ Trọng Phương đến Tĩnh An tự.
Tĩnh An tự chủ trì nghe nói Tề vương phi muốn tới dâng hương, đã sớm cho người ngăn cản những người rảnh rỗi, tò mò mà tìm đến, chỉ tiếp đãi Hạ Trọng Phương và Phương Chấp Tâm.
Phương Chấp Tâm cười nói: "Cùng Vương phi ra ngoài, ta cũng được thơm lây, cũng được thanh tĩnh mà dâng hương. Những lần trước tới đây, nhiều người rất loạn, giải quẻ cũng phải xếp hàng."
Hạ Trọng Phương cũng có chút băn khoăn, nói: "Vì chúng ta tới mà phải ngăn người khác dâng hương, cũng có chút không tốt. Nữa nếu những người đó vốn tranh thủ thời gian, cố ý tới dâng hương, bây giờ lại phải chờ bên ngoài, cũng là lỗi của chúng ta."
Phương Chấp Tâm ngẩn ra, cách một hồi bật cười nói: "Vương phi luôn yêu quý người khác, Tĩnh An tự rộng lớn, mặc dù chủ trì ngăn cản tạp nhân, nhưng không phải là không cho các nàng đi vào dâng hương, mà để họ đi về phía trắc điện đi dâng hương. Đợi chúng ta dâng hương ở chánh điện xong, chuyển qua tĩnh thất uống trà, họ sẽ được tới chánh điện, như vậy cũng không làm trễ nải họ."
Hạ Trọng Phương nghe vậy mới yên lòng.
Hai người dâng hết hương, đến tĩnh thất xem kinh thư, ăn cơm chay, nhìn trời vẫn còn sớm, cùng đi xem phong cảnh.
Hạ Trọng Phương khó có khi được buông lỏng, nói chút chuyện với Phương Chấp Tâm, nàng cũng chỉ đem chuyện mình và Trầm Tử Trai có chút giận dỗi nói ra, lại thở dài nói: "Ta hi vọng hắn có thể hiểu lòng của ta, nhưng hắn hình như không hiểu."
Phương Chấp Tâm có chút há hốc mồm, cứng lưỡi, hồi lâu sau mới nói: "Vương phi, ngươi nghĩ quá nhiều."
"Sao lại nói vậy?" Hạ Trọng Phương vội thỉnh giáo.
Phương Chấp Tâm thầm nghĩ, sau đó mới nói: "Nam nhân mà, suy nghĩ của họ khác chúng ta. Vả lại Vương gia đã đến địa vị này, ban đầu nguyện ý cưới người vào cửa làm chính phi, bây giờ mọi chuyện lại theo ý người, thương lượng với người, thật ra đã là vô cùng tôn trọng. Người lại muốn nhiều như vậy, đúng là quá mức."
Hạ Trọng Phương cúi đầu nói: "Nhưng hiện nay quan hệ giữa ta và hắn đã trở nên như vậy, ta cũng không biết làm như thế nào cho phải? Chẳng lẽ ta phải chủ động?"
Phương Chấp Tâm nói: "Vương phi, người chủ động một lần, cũng không mất miếng thịt nào, cần gì tự mình làm khí mình như vậy? Ngươi lạnh nhạt với Vương gia, ngộ nhỡ hắn nghĩ bị người khác châm ngòi, nạp trắc phi, đến lúc đó, ngươi có hối hận cũng không kịp."
Hạ Trọng Phương đang muốn trả lời, lại có ma ma đi vào bẩm: "Vương phi, có một người tự xưng là người ở Giang Nam Thạch Long trấn cầu kiến, chỉ nói cùng là chỗ quen biết cũ của Vương phi, lúc trước ở Giang Nam cũng là khuê mật."
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, hỏi: "Có nói tên họ không?"
Ma ma nói: "Nói là họ Sử, tên là Bích Vân."
"Vân nương!" Hạ Trọng Phương có chút vui mừng, đây đúng là khuê mật lúc mình là thiếu nữ, lúc đó tình cảm hai người vô cùng tốt, cùng nhau thiêu thùa may vá, cùng nhau vui đùa, sau đó hai người lập gia đình mới ít lui tới.
"Mời nàng vào đi!" Hạ Trọng Phương vội nói với ma ma.
Ma ma nghe được chuyện Sử Bích Vân quả nhiên là khuê mật của Hạ Trọng Phương, vội đi ra ngoài mời vào.
Sử Bích Vân năm nay hai mươi mốt tuổi, mười sáu tuổi lập gia đình, bởi vì không thể sinh con, đến mười tám tuổi thì bị hưu. Sau một mực ở nhà mẹ chịu khổ có chút vô vọng. Không ngờ năm kia, Hạ phụ Hạ mẫu ở kinh thành một chuyến, tới khi trở về lại nói cho nàng biết, nói là Hạ Trọng Phương lên Kinh một chuyến, nhận lại phụ mẫu, đã thành Vương phi Tề vương phủ, tạo hóa không cạn,...v..v....
Sử Bích Vân nghĩ tới tuổi tác và diện mạo của mình và Hạ Trọng Phương tương đối, nàng lên kinh một chuyến có thể làm Vương phi, mình sao không lên kinh đi thử vận khí một chút? Bởi vậy vào năm ngoái nàng ta dọn dẹp một phen, thừa dịp thương nhân lên kinh buôn bán đồ tết, theo người ta tới kinh thành.
Nhưng khi nàng ta đến kinh thành, tới Tề Vương phủ cầu kiến Hạ Trọng Phương thì lại bị người đuổi ra ngoài, nhiều lần đến cũng không thấy Hạ Trọng Phương. Không làm sao được chỉ đành phải đi làm công ngắn hạn cho gia đình giàu có, đợi qua năm, lại đến Tề Vương phủ tìm vận may, lần này, nghe được tin Hạ Trọng Phương đến Tĩnh An tự dâng hương, theo đuôi mà đến.
Không nghĩ lúc này vận khí tốt, ma ma chịu thông bẩm giúp nàng, sau đó tới mời nàng đi vào, không khỏi mừng như điên.
Phương Chấp Tâm nghe được là khuê mật trước đây của Hạ Trọng Phương, ngược lại lại nhắc nhở Hạ Trọng Phương nói: "Vương phi hiện giờ thân phận bất đồng so với lúc trước, cẩn thận có vài người nhờ vào đó mà bấu víu quan hệ ."
Hạ Trọng Phương nói: "Hoàng đế cũng có mấy thân thích nhà nghèo! Ta cũng không thể vì trở thành Vương phi ngay cả khuê mật cũng không nhận? Nếu như vậy, cũng là phụ nghĩa. Vả lại Vân nương lớn lên cùng ta, bàn về tâm tính, cũng không xấu, lần này lên kinh, chắc là gặp chuyện khó xử. Nếu có thể giúp nàng một tay, ta tự nhiên sẽ giúp. Nếu nàng có những yêu cầu quá phận, tự sẽ không để ý tới nàng."
Phương Chấp Tâm nghe Hạ Trọng Phương nói như vậy, cũng không biết khuyên cái gì nữa.
Rất nhanh, ma ma dẫn một cô nương hơn hai mươi tuổi mặc xiêm áo từ vải thô, trên đầu bọc khăn trùm đầu tử đi vào.
Hạ Trọng Phương chỉ nhìn một lần đã nhận ra đối phương chính là Sử Bích Vân.
Sử Bích Vân mắt thấy trong tĩnh thất có hai nữ tử đang ngồi, ăn mặc đều hoa lệ chói mắt, nhanh chóng hoa mắt, cũng không nhận ra được người nào là Hạ Trọng Phương .
Tác giả có lời muốn nói: canh hai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.