🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Krystal99
Sài thị sợ phiền phức, vừa nghe là Quý Minh Xuân, liền khuyên:" Hắn ta không hảo hảo sống qua ngày, lại chọc giận Quận chúa đến phải cùng cách, hiện nay vấp phải trắc trở nhưng nào có người để ý? Ngươi không gặp hắn cũng được!"
Tiểu Ngọc Lan cũng không có ý định gặp Quý Minh Xuân, bởi vậy nói với một bà tử:" Nói ta đã ra ngoài, không ở nhà. Sau này nếu hắn lại đến, hãy tìm cớ thoái thác."
Bà tử ra ngoài một lát, đi vào bẩm:" Tiểu nhân ra nói di nương không ở nhà, hắn còn không tin, nhất định đưa bạc cho ta, ai hiếm lạ bạc của hắn chứ. Phải đùn đẩy mãi hắn mới đi."
Tiểu Ngọc Lan lắc đầu nói:" Tự làm bậy, không thể sống." Nàng vừa nói, đột nhiên nghĩ đến mình vì Vương Du, mà cường ngạnh nhận Hạ Trọng Phương là nữ nhi, liền có chút giật mình nhưng rất nhanh lại trấn định lại. Không phải cuộc sống của Hạ Trọng Phương càng ngày càng tốt sao? Như vậy mình cũng không tính là hại nàng. Sau này mình đến miếu cầu phúc cho nàng, hi vọng nàng sống tốt là được.
Đúng lúc này, Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình tới, nói xe ngựa đã chuẩn bị tốt, bởi vậy đoàn người của Phương phủ bắt đầu đến Vương Phủ.
Tới Vương Phủ, tự nhiên có người đưa Tiểu Ngọc Lan và Phương Chấp Tâm đi gặp Hạ Trọng Phương còn Phương Chấp Bình ở ngoài sảnh chờ đợi.
Phương Chấp Bình biết hiện nay hắn có thể coi như là huynh trưởng của Hạ Trọng Phương, nhưng rốt cuộc không phải là huynh muội ruột, sao có thể muốn gặp là gặp được? Trừ khi Hạ Trọng Phương lên tiếng, hắn mới có thể đi vào.
Hắn ở trong sảnh chở đợi một hồi lâu, bỗng nghe được phòng ngoài có tiếng cười nói, bởi vậy liền đi ra ngoài, chỉ thấy mấy tỳ nữ ăn mặc loè loẹt cùng với một tiểu nương tử thanh tú động lòng người đang từ hành lang phía sau đi ra.
Có một tỳ nữ đang nói:" Vương Phi có tin vui, bệnh của Quận chúa cư nhiên khá hơn, đúng là kỳ tích."
Nàng kia cười nói:" Chị dâu vào phủ là giúp ca ca xung hỉ, còn oa nhi của nàng là giúp bản Quận chúa xung hỉ, đuổi hết toàn bộ bệnh đi, haha!"
Phương Chấp Bình nghe xong liền biết vị nữ tử này là Quận chúa Trầm Ngọc Tiên liền đi xuống hành lễ:" Ra mắt Quận chúa!"
Trầm Ngọc Tiên thấy trong sảnh đột nhiên xuất hiện một vị nam tử trẻ tuổi, ngẩn ra hỏi nha đầu bên cạnh:" Đây là ai? Hôm nay trong phủ có khách tới mà bản Quận chúa không biết?"
Phương Chấp Bình vội giới thiệu thân phận, lại nói:" Tai hạ vừa mới tới phủ,có lẽ hạ nhân chưa kịp bẩm báo Quận chúa."
Trầm Ngọc Tiên vừa nghe hắn là người của Phương gia, lai nghĩ mẹ đẻ Hạ Trọng Phương Tiểu Ngọc Lan chẳng phải là di nương của Phương gia sao? Bởi vậy cũng biết được thân phận của Phương Chấp Bình, liền gật đầu nói:" Đã là thân thích, tự nhiên phải tiếp đón chu đáo. Vương Phi muốn gặp ngươi, tự có quyền truyền ngươi đến. Chỉ là nàng mới có thai, thân thể mệt mỏi nên có thể không gặp khách là nam tử."
Phương Chấp Bình thấy Trầm Ngọc Tiên tâm tình rất tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giọng nói không khỏi mềm mỏng cười nói:" Tại hạ chẳng qua là bảo hộ di nương cùng tỷ tỷ tới Vương Phủ một chuyến, cũng không dám hi vọng nhìn thấy Vương Phi."
Trầm Ngọc Tiên thấy Phương Chấp Bình biết lễ, cũng thấy có hảo cảm, và lại từ lúc biết Hạ Trọng Phương mang thai, nàng cũng rất vui sướng, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, liền cùng Phương Chấp Bình nói vài câu mới đi.
Sau đó, có người đến dẫn Phương Chấp Bình vào trong chính sảnh, một người khác dâng trà, thái độ kính cẩn hơn một chút.
Tiểu Ngọc Lan nghe nói trong cung ban xuống hai cung nữ, cũng có chút lo lắng, dặn dò Hạ Trọng Phương phải đề phòng hai người này, không thể để cho các nàng lại gần Thẩm Tử Trai.
Phương Chấp Tâm có chút nghi ngờ đối với việc Hạ Trọng Phương vừa vào cửa liền có thai, lại rất tò mò, cười nói:"Ngày Vương Phi xuất giá quả là ngày tốt trăm năm khó gặp, Vương Phi vừa vào cửa liền mang thai quý tử."
Hạ Trọng Phương ngẩn ra nói:'' Chuyện này sao truyền đi nhanh như vậy đến cả các ngươi cũng biết?"
Tiểu Ngọc Lan liền cười nói:"Nói như vậy thì đây là sự thật?"
Hạ Trọng Phương nghĩ Tiểu Ngọc Lan là mẫu thân mình, cũng không cần thiết lừa gạt nàng, liền nói việc La đạo trưởng xem tướng cho mình,lại nói:"Chỉ nói sẽ sinh được quý tử, cũng không có nói thai này chính là quý tử."
Nói một lát, Tiểu Ngọc Lan thấy Hạ Trọng Phương cũng mệt mỏi, không dám làm phiền, cùng Phương Chấp Tâm cáo từ.
Phương Chấp Bình thấy các nàng đi ra, trong lòng biết không gặp được Hạ Trọng Phương nhưng cũng cũng không thất vọng. Trở lại Phương gia lại cùng Phương Chấp Tâm nhắc tới Trầm Ngọc Tiên:" Lúc đầu lời đồn nói quận chúa hung hãn, Quý Minh Xuân mới cùng nàng cùng cách, hôm nay vừa thấy, Quận chúa là mỹ mạo hòa khí, hoàn toàn không hung hãn? Không biết có phải Quý Minh Xuân là cố ý tung lời đồn hủy danh tiếng Quận chúa hay không?"
Phương Chấp Tâm cũng bất bình cho Hạ Trọng Phương, thấp giọng nói:" Vương Phi tốt như vậy, không biết sao ban đầu quý Minh Xuân có thể ngoan tuyệt hưu nàng như vậy. Giờ thì tốt rồi, hắn và Quận chúa cùng cách. Đáng tiếc hắn có lẽ không biết mình đã mắc lỗi ở đâu? Lúc này ở kinh thành còn cầu người giúp hắn tìm cách hòa hợp với Quận chúa, ta cũng thật phục hắn."
Quý Minh Xuân sáng sớm đến cầu kiến Tiểu Ngọc lan, lại bị người của Phương gia đuổi đi, vô cùng tức giận, ngay cả một vị di nương của Phương gia cũng lên mặt, không chịu gặp mặt hắn thì còn có ai có thể giúp hắn đây?
Hắn trở về nhà, đúng lúc này Thang di nương bưng trà lên, khuyên hắn uống chén trà cho trơn họng, Quý Minh Xuân tâm tình không tốt, không chút nghĩ ngợi, đưa tay đẩy nói:" Cút ngay, đừng lại gần ta. Nếu không phải tại ngươi, ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh này?"
Thanh di nương không đề phòng, bị đẩy, ly trà trên tay rơi té xuống đất, nàng cũng trượt chân ngã, không khỏi hét lên một tiếng.
Quý Minh Xuân phục hồi tinh thần, nhanh chóng đỡ Thanh di nương, cực kỳ tức giận nói:" Đang tốt đẹp sao lại ngã xuống? Có đau lắm không?"
Thanh di nương đỡ eo, khóc nói:" Đau bụng!"
Quý Minh Xuân kinh hãi, vội ôm lấy nàng ấy vào phòng, đặt trên giường, gấp gáp gọi bà tử đi tìm đại phu.
Quý mẫu nghe tin, vội chạy tới, mắng di nương:" Rõ ràng đang mang thai, không ở trong phòng tĩnh dưỡng, lại chạy loạn khắp nơi làm cái gì? Nếu thai này không còn,ta không bán ngươi mới là lạ?"
Quý Minh Xuân ngăn Qúy mẫu, nói tiếp:" Nàng dâng trà cho ta không cẩn thận không cẩn thận mới ngã, không phải là chạy loạn."
Quý mẫu vẫn còn tức giận:" Mọi chuyện không như ý không phải bởi vì nàng sao? Hôm nay, nếu thai nhi cũng mất, ta nhất định không cho nàng lưu lại."
Thanh di nương ở trên giường khóc ròng nói:" Nô tỳ biết sai rồi, sau này nhất định không chạy loạn nữa."
Một lát sau, bà tử đã mời đại phu tới, đại phu chẩn mạch, nói là động thai khí, phải hảo hảo điều dưỡng, bởi vậy, bởi vậy cấp thuốc, thu tiền xem bệnh mới đi.
Quý mẫu hiện nay chưởng quản việc nhà, thấy lại mất một khoản tiền xem bệnh cho di nương, nhất thời đau lòng vạn phần lẩm bẩm nói:" Giờ bạc chỉ có chi ra, không có thu vào, tiếp tục như vậy, còn không phải mọi người phải ăn không khí để sông."
Quý Minh Xuân cũng rầu rĩ, lúc trước ở Vương Phủ là Quận mã chỉ cần vung tay, trăm chuyện không cần phải để ý đến, lại càng không phải nghĩ ngợi chuyện tiền bạc, hiện nay rời khỏi Vương Phủ mới thấy sống ở kinh thành thật không dễ, mọi chuyện đều cần tiền. Nếu không thể cùng Quận chúa tái hợp, hắn có lẽ không ở được kinh thành này nữa.
Đang lúc Quý Minh Xuân sầu muộn, lại có người tìm tới,nói với hắn:"Quý tiên sinh là Tiến sĩ, đến mức này, không tự xét lại, còn muốn dựa vào sự nâng đỡ của Quận chúa sao?"
Người đến là Binh bộ tiểu lại Trần Hiên, bởi vì một số chuyện, trước kia Trần Hiên đã cùng Quý Minh Xuân tiếp xúc, giao tình mặc dù không sâu nhưng cũng coi như không có khó khăn gì. Hiện nay Quý Minh Xuân đã cùng đường, người này lại tự động tới cửa, tất nhiên cảm kích, nói:"Ta làm sao không biết tự xét lại? Chỉ là hiện nay ta không có chỗ đặt chân ở kinh thành nữa rồi,nhưng cứ như vậy hồi hương lại không được?"
Trần Hiên cười mà không nói, cách một hồi lâu mới lên tiếng:"Có một con đường sáng dẫn Quý tiên sinh nhưng sẽ không biết Quý tiên sinh có chịu đi hay không?"
Quý Minh Xuân biết Trần Hiên là thừa nước đục thả câu nhưng cũng động tâm, liền nói:"Ngươi nói đi, chỉ cần còn có đường ta cuối cùng cũng phải đi."
Trần Hiên liền ghé bên tai Quý Minh Xuân nói:"Quý tiên sinh sao không tìm sự giúp đỡ từ Tứ Vương Gia?"
Quý Minh Xuân ngẩn ra, Tứ Vương Gia ở đất phong cũng không ở trong ở kinh thành, sao có thể tìm hắn làm nơi nương tựa?
Trần Hiên chậm rãi nói:" Quý tiên sinh nếu có tâm, ký huyết thư,sẽ tự có người của Tứ Vương Gia an bài ngươi làm việc."
Quý Minh Xuân vừa nghe, liền hiểu Trần Hiên là người của Tứ Vương Gia Thẩm Vĩnh Thịnh.
Tứ Vương Gia mặc dù không ở kinh thành nhưng có tin đồn hắn vẫn nuôi tư binh, ngay cả thái tử cũng không dám động đến hắn. Nếu hắn có lòng muốn mưu sự quả thật có cơ hội thành công là rất lớn.
Quý Minh Xuân chỉ nghĩ trong chốc lát liền quyết định:"Hảo, kính xin Trần huynh tiến cử!"
Nếu Tứ Vương Gia có thể hoàn thành đại nghiệp, mình sẽ thành công thần, đến lúc đó tất nhiên sẽ thu Quận chúa và Hạ Trọng Phương làm thiếp, hung hăng giày xéo các nàng.
Trầm Ngọc Tiên nghe được Quý Minh Xuân ở kinh thành gặp phải không ít khó khăn, cũng khoan khoái, hừ nói:"Hắn tự cho là mình là bảo vật, để xem rời Vương Phủ sẽ trở thành dạng gì? Hiện nay coi như hắn có biết sai rồi, bản Quận chúa cũng không tha thứ.Mà chỉ sợ sang năm, toàn Quý gia phải hồi hương trở về với vị trí của mình rồi."
Hạ Trọng Phương sớm đem Quý Minh Xuân đặt ra sau ót, một lòng dưỡng thai. Đến mùng một đầu năm thì vào cung gặp Cảnh Tông hoàng đế và Tô Thục phi, được ban thưởng rất nhiều, danh mục quà tặng chủ yếu là đồ trẻ nhỏ cần dùng, không khỏi cười nói:" Ta còn đang nghi ngờ sao hoàng thượng lại ban thưởng nhiều như vậy?"
Thẩm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương vào lòng nói:"Hoàng tổ phụ biết Bổn vương mấy năm này không nhiều bạc thu vào lắm, lúc bệnh lại phải có người đến hải ngoại tìm thuốc, tổn hao không ít, hiện nay có hài tử lại thêm chi phí cho mọi việc trong phủ, tự nhiên phải ban thưởng nhiều để bổ sung."
Hạ Trọng Phương nheo mắt nhìn hắn nói:"Nói giống như là gia tử nhà nghèo vậy, chẳng lẽ chi tiêu của chúng ta không đủ?"
Thẩm Tử Trai cười "Ha ha" nói:"Không thiếu nhưng tiền tài của chúng ta không mạnh. Hơn nữa bây giờ không thiếu không có nghĩa là sau này cũng như vậy.”
Bây giờ Hạ Trọng Phương đã bắt đầu quản lý sổ sách, cũng có chút giật mình. Tề vương phủ không phú quý như những gì mọi người nghĩ. Bởi vậy nàng thấp giọng hỏi Thẩm Tử Trai:"Thôn trang cùng cửa hàng hàng năm cũng có không ít tiền thu, thế nào lại không có bạc?"
Thẩm Tử Trai cúi xuống bên tai Hạ Trọng Phương nói:"Nuôi mưu sĩ, nuôi mật thám, bên ngoài còn đang nuôi một đội tư binh, toàn bộ đều cần muốn dùng, tự nhiên không có bạc."
Hạ Trọng Phương hơi biến sắc nói:"Vương gia..."
Thẩm Tử Trai thấp giọng nói:"Đừng sợ, đến lúc đó ta nhất định bảo hộ cho ngươi và hài tử chu toàn."
Hạ Trọng Phương giờ mới biết Thẩm Tử Trai vẫn đề phòng thái tử, nhất thời nói:"Dù sao ta sẽ cùng ngươi đối mặt với mọi chuyện, tuyệt không sống đơn độc một mình."
Thẩm Tử Trai nhẹ hôn môi của nàng nói:"Hoàng thượng còn khỏe mạnh, mấy năm nay chúng ta sẽ không gặp chuyện gì, nhưng qua mấy năm nữa liền khó nói, dù sao chúng ta cũng phải mưu đồ cho cuộc sống về sau. Cũng đừng lo lắng, tất cả đã có Bổn vương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.