Editor: Holilinhk
Hạ Trọng Phương không chịu thổi tiếp, Trầm Tử Trai đành phải nhận lại cây tiêu, tự mình thổi một khúc.
Hạ Trọng Phương nghe tiếng tiêu du dương, cực kỳ êm tai của Trầm TửTrai, sau khi nghe hắn thổi xong, tất nhiên là cô vỗ tay: "Vương giathật là đa tài đa nghệ!"
Trầm Tử Trai hất đầu một cái: "Đó là đương nhiên. Nếu bổn vương gặpchuyện không may, ta còn có thể thổi tiêu làm xiếc để nuôi sống gia đình đấy!" Hắn nói xong, dường như ý thức được mình vừa nói gì, gương mặttuấn tú đỏ lên, chỉnh lại lời nói: "Bổn vương đa tài đa nghệ, nếu gặpchuyện không may, chỉ cần lấy đại một cái tài ra, gia đình cũng có thểsống tạm rồi."
Hạ Trọng Phương tiếp lời: "Tôi sẽ may vá kiếm sống, gặp phải chuyệnkhông may, lúc ấy tôi sẽ sống tạm bằng nghề này. Bây giờ thấy được hoavăn tinh xảo ở Vương phủ và Giản phủ, nếu tôi lại gặp chuyện rủi ro,trong đầu đã có sẵn cả rồi, đến lúc đó chỉ cần thêu ra, cũng có thể sống tạm được, không lo đói chết."
"Nói như vậy, hai người chúng ta gặp chuyện rủi ro, đều có thể sốngsót?" Trong lòng Trầm Tử Trai khẽ động, hắn cười: "Phương nương, nếu như bổn vương gặp chuyện không hay, thậm chí bị cho vào nhà lao, cô có nhớbổn vương không?"
"Vương gia là hoàng tôn, sao lại vào nhà lao được?" Hạ Trọng Phươngcười,"Dù chúng tôi vào nhà ngục, vương gia cũng sẽ không vào đâu."
Thần sắc Trầm Tử Trai bất chợt nghiêm túc, hắn nói: "Bây giờ Bổn vươnglà hoàng tôn, nhưng khi thái tử kế vị, lúc đó bổn vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung/537366/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.