Editor: Holilinhk
Trầm Ngọc Tiên biết tầm quan trọng của một nhà Vương Tinh Huy đối với TrầmTử Trai như thế nào, nên cô nhiệt tình tiếp đãi, dẫn Vi Thanh Mi vớiVương Du đến sương phòng, lại bảo các nha hoàn sắp xếp hành lý cho haingười, hết lần này đến lần khác dặn dò Vi Thanh Mi và Vương Du, nếu cócần gì thì nhớ nói cho cô biết.
Thuở xưa, Vi Thanh Mi và mẹ TrầmNgọc Tiên có quan hệ tốt, khi bà thấy Trầm Ngọc Tiên, tất nhiên là cũngbùi ngùi một lúc, hỏi về việc sinh bệnh của tam vương phi lúc ấy.
Trầm Ngọc Tiên hốc mắt hơi ửng đỏ, cô nhẹ giọng nói: "Lúc đó con còn nhỏ quá, nên con không nhớ rõ lắm."
Vi Thanh Mi vội vàng an ủi, kéo Trầm Ngọc Tiên lại và nói: "Thế sự vôthường, mong rằng vương phi trên trời có linh thiêng, thấy huynh muộiquận chúa vượt trội thế này, bà ấy cũng được an ủi phần nào."
Trầm Ngọc Tiên nhìn Vi Thanh Mi, lòng cô cảm thấy thân thiết, cô nhìn chungquanh thấy ít người, nên cô nói với Vi Thanh Mi: "Phu nhân cứ gọi con là Tiên nương đi, đừng gọi quận chúa, nghe thật xa lạ."
Vi Thanh Mi cười, bà gọi: "Tiên nương!"
Trầm Ngọc Tiên ứng, trong lòng ấm áp, lại cùng nói về tuổi tác Vương Du, thì ra, năm nay Trầm Ngọc Tiên mười chín tuổi, lớn hơn Vương Du một tuổi,cô liền tự xưng là tỷ tỷ, gọi Vương Du là muội muội.
Vương Du hơi gượng, mặc dù chưa gọi hẳn cô là muội muội, nhưng Vi Thanh Mi vẫn thânthiết gọi hai tiếng Tiên nương, mà không phải gọi là quận chúa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung/537360/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.