Lúc này A Cẩn nào biết có người đứng ở đó, tiếp tục lải nhải: “Muội cảm thấy Nhị bá phụ làm Hoàng Đế là tốt nhất. Nhị bá phụ rất có năng lực, hơn nữa, làm Công chúa hay không làm Công chúa cũng chỉ là hư danh thôi! Cả đời làm Quận chúa cũng không sao, dù sao có người thương muội là được rồi. Mọi người đều thích muội là tốt rồi!”
A Cẩn đúng là một tiểu cô nương rất biết cách tự thỏa mãn.
Lục Vương gia cảm thấy nếu mình không lao ra nữa thì sẽ rất có lỗi với cái “danh hiệu phụ thân đại nhân” này.
Nghĩ vậy, Lục Vương gia dự định hét lớn một tiếng lên sân khấu, chỉ là… Kế hoạch không thay đổi nhanh được, Nhị Vương gia một phát bịt kín miệng ông, kéo người đi mất…
Thời Hàn liếc nhìn bên kia một cái, thấy đã không còn người, nói với A Cẩn: “Vừa rồi, cha muội và Nhị bá phụ đều đứng sau cây.”
A Cẩn “a” một tiếng, rơi vào trạng thái ngẩn người.
Thời Hàn rất tốt bụng nói: “Họ chỉ nghe được phần cuối, ta thấy họ tới nên mới hỏi muội chuyện ngôi vị Hoàng Đế.”
A Cẩn: “Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn cha ta sẽ hận ta chết mất.” Tuy lời nàng nói đều là thật, tuy cha nàng hình như đã không còn hứng thú với ngôi vị Hoàng Đế, nhưng chuyện này, chuyện này không thể phát triển như vậy được, cha nàng sẽ tức giận đó!
A Cẩn suy nghĩ linh tinh, đấm Thời Hàn: “Huynh cứ bẫy ta là sao, đúng là kẻ cuồng bẫy vợ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3488144/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.