Cuối cùng Thôi Mẫn vẫn rời đi, người đi tiễn ngoài Thôi gia thì cũng chỉ có một mình A Cẩn. Đối với chuyện này, A Cẩn không cảm thấy bất ngờ, Thôi Mẫn ở Kinh thành không có bằng hữu nào. Người có thể đến đưa tiễn chỉ có nàng, hai người nắm tay nói một lúc rồi mới lưu luyến không rời mà cáo biệt.
Nhìn xe ngựa của Thôi Mẫn chậm rãi rời đi, A Cẩn lại cảm thấy có hơi phiền muộn. Thôi Mẫn là bằng hữu của nàng, mà bây giờ, nàng ấy lại rời đi.
Lúc A Cẩn chuẩn bị trở về thì nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền đến. A Cẩn xốc màn kiệu nhìn sang, người đến là Cẩn Ninh. Cẩn Ninh thấy A Cẩn, ghìm chặt dây cương, hắn gấp gáp hỏi: “Thôi Mẫn đâu?”
A Cẩn sửng sốt một chút, lập tức đáp: “Thôi Mẫn đã đi rồi. Cẩn Ninh ca ca, sao huynh cũng đến?”
Cẩn Ninh nhìn về phía đường rời Kinh, đã không còn nhìn thấy xe ngựa của Thôi Mẫn. Hắn cười khổ một tiếng, nói: “Rốt cuộc ta vẫn đến chậm một bước.”
A Cẩn thấy hắn phiền muộn như vậy thì cũng không biết nên nói thế nào mới tốt. Trong đời luôn có rất nhiều lần bỏ lỡ, nhưng Cẩn Ninh và Thôi Mẫn ngay từ đầu đã không có khả năng.
“Ca ca đến đón ta sao?” A Cẩn mỉm cười hỏi.
Nàng cũng không thích để người khác suy đoán viển vông chuyện này, bất kể là đối với Cẩn Ninh hay Thôi Mẫn đều không tốt. A Cẩn rất tự giác cười, vẫy tay: “Hay là ca ca ngồi xe ngựa về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3477637/chuong-167.html