Cảnh Diễn và Thời Hàn cùng đến thăm hài tử, A Cẩn bế bánh bao nhỏ như hiến vật quý ra cho Thời Hàn nhìn, nàng khoe khoang: “Huynh xem, tỷ tỷ gọi là tiểu Hoan Hỷ, là ca ca của ta đặt; muội muội gọi là tiểu Hoan Duyệt, là tẩu tử ta đặt. Rất tuyệt đúng không?”
Thời Hàn: “Hay đấy.”
A Cẩn gật đầu, tranh thủ buông tiểu Hoan Hỷ xuống, lại ôm tiểu Hoan Duyệt cho Thời Hàn nhìn: “Huynh xem huynh xem, đây là muội muội.”
A Cẩn hào hứng, đừng nói là Thời Hàn, ngay cả Cảnh Diễn cũng cảm thấy thú vị, hắn không nhịn được mà trêu chọc: “Ta nói này A Cẩn muội muội! Muội thế này cũng phấn khởi quá nhỉ? Khoe khoang quá nha!”
A Cẩn mếu máo: “Sao ta không thể khoe khoang chứ, đây là tiểu chất nữ của ta mà! Đương nhiên ta vui mừng rồi! Huynh có thì huynh cũng khoe khoang thôi, nhưng mà huynh có không?”
Nói rồi A Cẩn thương hại nhìn Cảnh Diễn, giống như không có một đôi song bào thai tiểu chất nữ quả thật là đáng thương đến cực điểm. Cảnh Diễn cũng tự mình cảm thấy hình như hắn có chút đáng thương, ngó trái ngó phải, hắn hỏi: “Oánh Nguyệt đâu?”
A Cẩn lập tức cười là lạ: “Cảnh Diễn ca ca là đến thăm bé con hay là thăm Oánh Nguyệt tỷ tỷ thế? Sao ta thấy động cơ của huynh không thuần khiết nhỉ?”
Cảnh Diễn nhíu mày: “Đương nhiên là ta đến thăm bé con, chỉ là thuận miệng hỏi chỗ của Oánh Nguyệt một tiếng thôi. Nhà muội cũng yên tâm thật, để một tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3463044/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.