A Cẩn cảm thấy mình không hiểu được suy nghĩ của A Điệp, sao nàng ta có thể nghĩ rằng nếu để mọi người biết nàng ta bị Lục Vương phủ hại thì sẽ được Hoàng Thượng đón về cung thế? Lại muốn gây chuyện gì nữa đây? Chẳng lẽ, nàng ta nghĩ mình có thể giống như Khánh ca nhi của Tứ Vương gia, được Ngu Quý phi đưa vào cung nuôi sao?
Ta khinh!
Người ta là tiểu Thế tử đó!
Quả thật A Cẩn không còn từ ngữ nào để nói với A Điệp nữa rồi, tính tình thế này, nàng cảm thấy mình không hiểu được.
“Còn người giúp nàng ta thì sao? Phải có người giúp nàng ta chứ nhỉ? Nếu không, sao nàng ta biết mấy kiến thức kia? Tương sinh tương khắc, nàng ta không thể biết được đâu đúng không?” A Cẩn lập tức truy hỏi.
Thời Hàn mỉm cười, hắn ngồi xuống cạnh A Cẩn, từ từ nói: “Theo như nàng ta nói, nàng ta không có người giúp. Ta thẩm vấn qua nàng ta rồi chắc không có vấn đề gì. Nàng ta biết những thứ này bởi vì từng nghe thấy Thế tử phi nói cho Oánh Nguyệt Quận chúa, nói rằng hai thứ không thể ăn cùng nhau, sẽ dễ khiến người ta trúng độc mãn tính, chính vì thế nàng ta mới âm thầm nhớ trong lòng. Bây giờ dùng nó cho Liên di nương.”
A Cẩn trợn tròn mắt ngạc nhiên, nàng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như thế.
Chẳng qua là… “Dù Liên di nương đối xử với người ngoài thế nào, nhưng đối với người nữ nhi này, bà ta vẫn đối xử rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3440667/chuong-157.html