A Cẩn không ăn gì nhiều, nhưng không biết vì sao, từ nãy đến giờ nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, bụng quặn từng cơn, không nói rõ được cảm giác của mình là gì, chẳng lẽ có người hạ độc vào trong đồ ăn? A Cẩn không chắc chắn. Oánh Nguyệt phát hiện ra nàng không ổn, quan tâm hỏi: “Muội không thoải mái à? Có sao không?”
A Cẩn cúi đầu, ủ rũ nói: “Chỗ bụng hình như không thoải mái lắm.”
“Hả?” Oánh Nguyệt không nghe rõ lắm.
A Cẩn lẩm bẩm: “Chính là bụng đau.”
Oánh Nguyệt lập tức căng thẳng: “Có sao không? Tuyên thái y vào xem.” Nếu như lúc này có người hạ độc, thế thì thực sự là chuyện lớn rồi.
A Cẩn nhíu mày, có hơi do dự: “Cái đau này… có hơi là lạ!” Nàng dựa gần vào Oánh Nguyệt, thấp giọng nói, nhưng Oánh Nguyệt vẫn nghe được lời nàng muốn nói.
A Cẩn nói: Sao hơi giống với bà dì đến!
Oánh Nguyệt không hiểu, nàng nhìn A Cẩn, cái gì mà bà dì với không bà dì, cái này thì có liên quan gì đến bụng đau? A Cẩn lúc này mới nghĩ đến, nàng là xuyên qua, dùng từ vựng hiện đại như vậy, Oánh Nguyệt thực sự không thể hiểu được. Hơn nữa, A Cẩn cảm thấy, mình là một tiểu cô nương nếu như có thể mô tả chuẩn xác cơn đau này của bản thân giống như cơn đau của bà dì thì rất không hợp lí.
Cổ đại gọi là cái gì nhỉ? Nàng lại quên mất nên gọi là gì rồi? Nghĩ mãi, A Cẩn cảm thấy, chắc gọi là…Quỳ thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3382863/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.