Lục Vương gia cảm thấy, tiểu hài tử phải ngủ cùng mẹ thì cũng thôi đi, đã to bằng con lừa rồi, còn giống như thế, không thấy có vấn đề à? Cái này là chuyện gì chứ? Ai có thể nói cho ông ta biết, chuyện này là chuyện gì?
Thực ra Lục Vương gia cũng là đột nhiên phát hiện ra, ông ta đã hơn mười năm rồi chưa ngủ cùng Mỹ Phù! Hơn mười năm! Thật sự là một khoảng thời gian vô cùng đáng sợ, vấn đề là, sao trước giờ ông ta chưa từng nghĩ đến phương diện này nhỉ?
Mà hiện tại, cuối cùng ông ta cũng phát hiện ra điều này, nhưng dù phát hiện ra thì sao? Con gái tốt của ông ta chính là tiểu cô nương A Cẩn, con bé lại ngủ cùng Mỹ Phù. Hừ hừ, thật là muốn đạp con nhóc ra khỏi cửa!
“A Cẩn à!” Lục Vương gia nở nụ cười thành khẩn nhất, giọng của ông vô cùng dịu dàng: “Con quay về phòng đi ngủ có được không? Con cũng không phải trẻ con nữa. Phụ vương có chuyện muốn nói với mẫu thân của con.” Lý do này thật là tuyệt vời! Quá giỏi!
A Cẩn đang định nói, cảm thấy Lục Vương phi lặng lẽ nhéo tay của nàng một cái, A Cẩn lắc đầu không bỏ qua: “Cha, con có chuyện muốn nói với mẫu thân, nếu như cha không vội thì để con nói trước có được không? Mà con nghĩ, chắc cha thực ra cũng không gấp.”
Lục Vương gia trợn mắt: “Ai nói ta không gấp?”
A Cẩn nói luôn; “Đương nhiên là cha không vội, nếu như cha vội, sao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3370273/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.