Tề Vương gia mỉm cười: “A Cẩn hà tất gì phải nói như vậy. Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, con không thể cho Hoàng thúc chút thể diện được à?”
Nói như vậy ý tứ rõ ràng là vẫn còn muốn giữ Tô Nhu. Tô Nhu nghe thấy thế trong lòng vô cùng vui vẻ, ả ta có chút đắc ý, âm thầm liếc A Cẩn một cái, sự vui vẻ trong ánh mắt đó gần như không chút che giấu, A Cẩn cười lạnh lười để ý đến dáng vẻ tự đắc của ả ta: “Chỗ này nhiều người như vậy, mọi người rõ ràng đều nhìn thấy Tô Nhu cố ý đụng vào, nàng ta có ý đồ gì tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như con tránh chậm một chút thôi, có phải đã ngã vào chậu lửa rồi không? Cũng có thể Hoàng thúc cảm thấy mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, nhưng đối với con, chuyện này thực sự không thể nào nhịn được.”
A Cẩn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hoàng thúc cứ muốn bảo vệ Tô Nhu, là vì điều gì chứ? Chẳng lẽ thúc thích nàng ta?”
Tề Vương gia cứ nghĩ rằng, mình nói mấy câu là có thể khiến cho sự tình chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng rõ ràng là A cẩn không muốn như vậy, biểu hiện của nàng quá rõ ràng, chuyện này nếu như hắn ta rút lui thì sẽ hại chết Tô Nhu, khiến cho hắn ta không dám phán đoán vội vàng. Tô Nhu có chút mưu mô, nhưng nữ tử nào mà không có chút mưu mô chứ?
Nói ra thì trước khi lâm chung Thanh Mi đã giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3360477/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.