Thôi Mẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng mà hình như bây giờ nàng đã tạo thành một thói quen, thói quen khi có vấn đề sẽ muốn đến gặp Gia Hòa Quận chúa, mặc dù biết có lẽ sẽ không giải quyết được vấn đề gì, nhưng làm thế trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tiểu Thúy nói: “Tiểu thư muốn gửi thiệp đến Lục Vương phủ ạ?”
Thôi Mẫn gật đầu: “Ngươi cứ làm theo là được.”
Tiểu Thúy mỉm cười nói: “Tiểu thư có quan hệ tốt với Gia Hòa Quận chúa là chuyện rất tốt đó! Cũng không biết mấy người trong Kinh bị cái gì. Suốt ngày đều nghi ngờ chuyện của tiểu thư, thật chẳng tốt lành gì cả.”
Đương nhiên Thôi Mẫn biết, Tiểu Thúy đang đau lòng cho nàng, nhưng Thôi Mẫn lại cảm thấy không sao cả, mọi chuyện đều do chính nàng “tạo thành”, mà nàng cũng cam tâm tình nguyện chịu như thế, đã thế thì nàng không cảm thấy khó chịu nữa, chỉ có chút đau lòng cho người bên cạnh mình.
“Thật ra thì, ngươi đừng nghĩ đến bọn họ nữa là được rồi. Người khác nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta đâu! Làm chính mình là được rồi.”
…
Thời Hàn tin tưởng Thôi Mẫn, Thôi Mẫn nói không biết Cẩn Ninh là thật sự không quen biết, nhưng thật ra không phải tin tưởng trăm phần trăm lời Thôi Mẫn nói, chẳng qua hắn giỏi quan sát sắc mặt, hắn đã cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Thôi Mẫn, dáng vẻ ngạc nhiên của nàng ấy không phải giả vờ, mà những thứ nàng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3360474/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.