Ngu Kính Chi vốn đang thoải mái ăn cơm tối, đột nhiên hắt hơi không ngừng, hắn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có ai đó nhắc đến mình à?”
Ngu lão gia tử bật cười: “Ai mà nhắc đến con chứ, con nghĩ quá nhiều rồi!” Nói rồi lại tiếp tục: “Lát nữa con đến thư phòng, ta có lời muốn nói với con.”
Ngu Kính Chi gật đầu: “Con biết rồi.”
Không chỉ A Cẩn bọn họ hoài nghi người thích hợp đó là Ngu Kính Chi, Ngu gia cũng suy nghĩ như vậy. Bây giờ Phó Tướng quân sắp phải nghỉ tang rồi, dù sao người lựa chọn phù hợp cũng không có nhiều. Thích hợp nhất lúc này chính là Ngu Kính Chi.
Nhiều năm như vậy, Ngu Kính Chi trước kia vốn là quan văn, nay đã trở thành võ tướng. Đây cũng là suy tính của Ngu lão gia, ông thấy may mắn vì hiện tại đây là bước đi đúng đắn. Nếu không phải như thế, Ngu gia cũng không thể hoàn toàn thay đổi, Ngu Kính Chi cũng sẽ không có cơ hội như vậy.
Mà bản thân Ngu Kính Chi cũng hiểu rõ điều này, lúc đó Ngu lão gia tử đã nói, trong triều quan văn giỏi rất nhiều, cùng đám Phó Thời Hàn và Cảnh Diễn lớn lên bên nhau, thật ra Ngu Kính Chi cũng có thể thấy tương lai không mấy sáng sủa. Phải biết là, ngoại tổ mẫu của Phó Thời Hàn cũng là con gái Ngu gia, cũng coi như có mối quan hệ họ hàng với Ngu gia. Mà Hoàng Thượng đối với Phó Thời Hàn mang theo cảm giác áy náy và yêu thương khiến cho hắn đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3335277/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.