Oánh Nguyệt nhìn chằm chằm Cảnh Diễn, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Huynh muốn đưa ta cái như thế nào?”
Cảnh Diễn nhìn giọt nước mắt lớn như hạt ngọc vẫn còn treo trên lông mi của nàng, mặc dù là buổi tối nhưng vẫn nhìn rõ, hắn có chút mất tự nhiên mà lui về sau một bước, lại tưởng tượng nhưng cảm giác mình nghĩ quá nhiều nên ho khan một cái nói: “Cực kỳ tốt, ta vào nam ra bắc kiểu đồ tốt gì mà ta không tìm được, chỉ cần muội không khóc, ta đều đưa cho muội.”
Oánh Nguyệt: “Vậy huynh đưa ra đã rồi ta sẽ quyết định có muốn tha thứ cho huynh hay không.”
Cảnh Diễn nhìn nàng dường như có chút thả lỏng cuối cùng cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn tiếp tục nói: “Ba ngày, muộn nhất là ba ngày, ta nhất định sẽ đưa nó tới trước mặt muội, được không? Ta đưa muội hai cái.” Nhìn Oánh Nguyệt có chút do dự, hắn bổ sung: “Không, ta đưa muội hai mươi cái, ta đưa muội rất rất nhiều, muội có thể đổi mỗi ngày, chỉ cần muội đồng ý, có được không?” Chỉ mong đại tiểu thư muội đừng khóc nữa, thật sự không chịu nổi đâu!
Oánh Nguyệt nức nở một hồi, nói: “Ta lấy nhiều của huynh như vậy làm gì? Ta cũng không phải bạch tuộc có nhiều tay để dùng, ta chỉ cần một cái là được rồi. Huynh làm hỏng của ta một cái thì đền cho ta một cái.”
Cảnh Diễn vội vàng gật đầu: “Được được, đều nghe lời muội, đều nghe lời muội được không?”
Cảnh Diễn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/3320054/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.