Các vị Hoàng tử hoàn toàn không biết nhóc tỳ này, "các vị" này cũng bao gồm cả phụ thân A Cẩn. Mọi người buồn bực nghĩ Hoàng Đế ôm nhóc tỳ này ở đâu tới, tuy trong cung cũng có mấy đứa nhóc, nhưng hình như không có ai tên A Cẩn nha!
Một tia sáng lóe lên, chỉ thấy đứa bé A Cẩn bò tới chỗ mọi người với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông. Nàng lướt qua một người, lại lướt qua người nữa, chính xác ôm lấy "Trâu mộng đen" ca ca, ngẩng đầu cười y a một tiếng, níu lấy bắp chân vị này, lắc lư ung dung muốn đứng lên. "Trâu mộng đen" quỳ ở đó, hoàn toàn không dám cử động.
Hoàng Đế không nói chuyện, ông nhìn động tác của A Cẩn, chỉ thấy nàng đặt mông ngồi dưới đất, mếu máo nhưng không khóc, lại tiếp tục níu lấy lão nhị. Nhị Hoàng tử thật sự không biết nhóc tỳ này từ đâu đến, nhưng thấy dáng vẻ trông mong nhìn mình của nàng thì cảm thấy có vài phần kỳ lạ. Ông không có con gái riêng mà? Mà các Hoàng tử khác lại nghĩ là, con gái riêng nuôi ở bên ngoài của lão nhị bị phụ hoàng phát hiện à? Thật là… quá tốt rồi!
Mông A Cẩn lại đập xuống, nàng không xem ra gì, vẫn tiếp tục động tác. Không biết ngã bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng níu Nhị Hoàng tử rồi đứng lên, nắm chặt quần áo Nhị Hoàng tử, nàng cười hì hì: "A… Ô!" Đây là tiếng rống của vua sư tử. Nàng đứng được rồi!
Hoàng Đế thấy nàng kiên nhẫn, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/2899483/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.