Phó Thời Hàn thật quá dọa người, bản thân chẳng qua chỉ là một thiếu niên tám chín tuổi thế mà lại muốn để một đứa bé phụ trách. Nói đến đây, A Cẩn cảm thấy tóm lại tên nhóc này có tật xấu! Bệnh xà tinh gì đó cũng không phải chỉ rắn mới có, người này cũng không kém bao nhiêu đâu!
A Cẩn nhìn trời nghĩ linh tinh, thấy nước miếng của nàng tiếp tục chảy, tiểu công tử Phó Thời Hàn ghét bỏ lau cho nàng. Tuy ghét bỏ nhưng lại dịu dàng. A Cẩn thật sự không nhìn rõ người này, ngươi nói hắn là người xấu, nhưng lại rất dịu dàng cẩn thận, chăm sóc một đứa bé như nàng không kém người bên cạnh. Nhưng nếu nói hắn là người tốt, làm gì có người tốt nào sẽ dạy cho đứa bé loại chuyện đáng sợ thế này? Bây giờ hắn chỉ mới có tám tuổi, nếu như lại lớn hơn một chút thì sẽ có dáng vẻ thế nào đây?
A Cẩn quan sát Phó Thời Hàn, đột nhiên nghĩ tới một cụm từ, thanh tú tươi sáng, hào hoa phong nhã, đúng thế, chính là cụm từ đó, cực kì hợp để hình dung hắn. Quả nhiên là mỹ nam tử, còn nhỏ đã xuất sắc như vậy, không biết lớn lên còn như thế nào. Thật ra hắn có khí chất khá giống ca ca nhà nàng, chỉ là ca ca thiên về nho nhã yếu đuối, cũng dịu dàng hơn một chút. Cụm từ như "dịu dàng như ngọc" hình dung ca ca nàng là không thể thích hợp hơn, nhưng Phó Thời Hàn thì khác, hắn có vài phần khí chất thanh cao, dung mạo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/2899467/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.