Lục Vương phi hoàn toàn không ngờ có chuyện như vậy. Vương phủ mà bà vốn cho rằng là một thùng sắt kín kẽ lại xảy ra chuyện, tiểu nữ nhi A Cẩn bà thương yêu nhất suýt chút nữa bị người ta hại chết. Nếu như không phải Thời Hàn đột nhiên xuất hiện, sợ là bây giờ A Cẩn đã hương tiêu ngọc vẫn. Nhìn A Cẩn đang được Thời Hàn ôm vào lòng, cho dù ngủ thì giọt nước mắt to tròn còn vương trên mặt, Lục Vương phi gần như muốn cắn nát răng, mấy người A Bích và A Bình quỳ trên mặt đất, không dám động đậy.
"Thời Hàn, Lục thẩm cảm ơn con, cảm ơn con đã cứu A Cẩn..." Lục Vương phi lau nước mắt, hơi nghẹn ngào.
Bây giờ Thời Hàn đã không còn kích động như trước đó, hắn thậm chí còn nở nụ cười: "Xem ra có vẻ Lục thẩm quản Lục Vương phủ không tốt nhỉ!"
Lục Vương phi: "Là ta đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá người ngoài quá thấp. Nhưng Lục thẩm ở đây thề với con, ta nhất định sẽ không để cho A Cẩn của ta chịu khổ sở thế này nữa. Sau này sẽ không còn chuyện như vậy." Bà nhìn tiểu A Cẩn ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng nức nở một cái thì càng hận không thể lột da rút xương kẻ cầm đầu hại người kia!
Thời Hàn nghiêm túc hỏi Lục Vương phi: "Lục thẩm tin con không?"
Lục Vương phi gật đầu: "Đương nhiên Lục thẩm tin con." Bà nghiêm túc: "Nếu không có con, sợ là bây giờ A Cẩn… A Cẩn đã không còn ở đây. Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/2854227/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.