Chương trước
Chương sau
A Cẩn cảm thấy thằng nhóc Phó Thời Hàn này đúng là liệu việc như thần. Quả nhiên, tối hôm đó Hoàng Thượng "lơ đãng" hỏi tới chuyện ban ngày, A Cẩn cười hì hì nói: "Chúng con đụng phải cữu cữu, thật tốt quá đi. Nhưng cữu cữu là tên xấu xa, ra ngoài mà không dẫn con theo, vẫn là Thời Hàn ca ca tốt. Đúng rồi, Hoàng gia gia, con còn gặp được Hoàng thúc đó!"

Hoàng Đế: "Mộc nhi?"

A Cẩn vội vàng gật đầu: "Chính là thúc ấy, thúc ấy biết hưởng thụ lắm. Hoàng gia gia, người không biết đâu, du thuyền của thúc ấy lớn, lớn như thế này nè." A Cẩn khoa tay, biểu cảm trên mặt rất kích động, hai mắt sáng long lanh.

Hoàng Đế nhíu mày: "Ồ? A Cẩn rất thích?"

A Cẩn gật đầu không ngừng: "Còn không phải ạ? Thật sự rất là kinh ngạc luôn đó." Nàng tiếp tục khoa tay, chọc cho Hoàng Đế bật cười: "Vậy con không hỏi xin nó à?" Không phải con bé này là nhóc mê tiền sao?

A Cẩn ngẩng đầu: "Con không có đâu, có phải rất ngoan không? Sao con lại có thể tùy tiện muốn đồ vật của người khác được? Con chỉ hỏi xin thúc ấy cái này." A Cẩn lấy ngọc như ý ra, đắc ý một cái rồi thu lại: "Hơn nữa, loại đồ vật này trông tốt thì sao chứ, không thể dùng mỗi ngày, cũng không thể bán. Thời Hàn ca ca của con nói cái du thuyền kia, nội chi phí bảo dưỡng và sửa chữa đã tốn một đống bạc lớn, nhiều như nước chảy, con không nỡ đâu. Nếu như con muốn dùng thì mượn Hoàng thúc, thế thì dù có làm bẩn cũng không cần dọn, bởi vì con nhỏ như vậy, vốn không biết thu dọn. Hì hì, Hoàng gia gia thấy con có giỏi không?"

Hoàng Đế càng cười lớn hơn: "Tuyệt lắm! Tiểu A Cẩn nhà ta cực kì thông minh."

"Nhưng đúng là chưa từng thấy qua người như Hoàng thúc." A Cẩn chống cằm, mặt tràn đầy nghi hoặc.

"A Cẩn chớ tiếp xúc nhiều với Hoàng thúc con, Hoàng thúc con không dạy con được cái gì tốt đâu." Hoàng Đế nghĩ đến tính cách cháu mình, hơi ghét bỏ. Lúc còn nhỏ là một đứa rất được nữ nhân thích, càng lớn càng ghê gớm. Không thể để cho loại người này ở cùng tiểu A Cẩn nhà ông nhiều được. Dạy hư hài tử thì làm sao!

A Cẩn: "Ai nói Hoàng thúc không tốt chứ. Con cảm thấy Hoàng thúc rất tốt, chỗ đó của Hoàng thúc không giống trong cung chút nào. Hôm nay con còn được xem ca múa, cực kì cực kì hay, không giống như lúc xem cùng mọi người... Người ta vừa nhảy vừa cởi, rất đặc biệt. Ca cơ trong cung không thú vị gì cả, dáng người không được, xấu..."

Hoàng Đế: "Ha hả! Nó dám cho con xem loại này à?" Muốn chết sao?

"Dạ, nhảy rất dễ đẹp. Nhưng không biết vì sao mà nữ tử đang múa chính vốn đang sờ Hoàng thúc thì đột nhiên ngã xuống, lạ thật, con đang xem hay mà! Ca ca lại nói không cho xem, hừ." A Cẩn cao hứng bừng bừng miêu tả thì thấy sắc mặt Hoàng Đế xấu tệ. Nàng lặng lẽ thắp nến cho Triệu Mộc, quyết định sau này nếu gặp mặt nhất định phải xin lỗi Hoàng thúc cho đàng hoàng. Nếu như không đổi một cái chủ đề khiến hài tử hưng phấn như vậy, có lẽ Hoàng gia gia sẽ tiếp tục truy hỏi chuyện của cữu cữu và Ngu cô cô. Tuy nàng đổi chủ đề vậy chưa chắc đã khiến Hoàng gia gia không sai người đi tra, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn khác. Hơn nữa, nàng lại là nhân vật mấu chốt trong đó, nếu như không phải nàng bị người ta lợi dụng làm cầu nối, Hoàng Đế sẽ không nghi ngờ nhiều, cũng sẽ không phản cảm thêm.

Còn về việc nói đến Tề Vương gia Triệu Mộc là do Thời Hàn chọn một chủ đề tương đối dễ đổi cho A Cẩn. Trên thực tế, đề tài này quả thật dùng để chuyển chủ đề rất tốt.

Nghĩ đến đây, tiểu A Cẩn chắp tay trước ngực, lặng thầm xin lỗi: Hoàng thúc, xin lỗi nhiều lắm!

Triệu Mộc ở Tề Vương phủ xa đang thưởng thức điệu múa kiều diễm nịnh nọt của mỹ nhân thì đột nhiên hắt xì một cái, mỹ nhân vội vàng dựa vào người hắn ta, nói: "Vương gia bị dính thương hàn rồi?" Vừa nói, tay nhỏ lại sờ soạng trên dưới.

Triệu Mộc cười ha ha, xoay lại đè người xuống dưới người mình.

Đợi đến đêm khuya, Triệu Mộc mới phất áo bào, ngồi trong viện ngẩng đầu ngắm trăng, tự rót tự uống. Cảm giác được có người sau lưng, hắn ta nói: "Hơn nửa đêm Thời Hàn đến Tề Vương phủ của ta thế này, chẳng lẽ đã nhìn trúng bản vương rồi?"

Thời Hàn cười lạnh: "Ngươi đúng là tự luyến, nhưng ta nghĩ đó có lẽ là gia phong của Triệu gia các ngươi."

Triệu Mộc: "... Tuy nói rất có đạo đức, nhưng ngươi thế này rất dễ bị người ta đánh chết." Triệu Mộc uể oải vẫy tay với Thời Hàn, Thời Hàn không hề cử động. Triệu Mộc lại giống như không có xương cốt mà tựa trên bàn, đặt trọng lượng cơ thể trên bàn đá: "Ngươi xem ngươi đi, không biết làm người ta vui như thế."

Thời Hàn lẳng lặng nhìn hắn ta, nửa ngày sau mới khẽ cong môi. Dung nhan vốn xuất trần lại càng tuyệt sắc, hắn đi về phía trước mấy bước, đưa tay khoác lên vai Triệu Mộc: "Thất Vương gia muốn ta làm sao để làm người vui đây."

Đôi mắt đào hoa của Triệu Mộc mở ra: "Thế này… Đã coi như là làm ta vui rồi." Nói rồi, hắn ta sờ soạng tay Thời Hàn một cái, chậc chậc rồi nói: "Quả nhiên là thiếu niên, tay non mịn hơn ta rất nhiều."

Nếu như người bình thường thì chỉ coi hắn ta như biến thái, có ham mê đoạn tụ, nhưng không ngờ câu tiếp theo của Triệu Mộc lại khiến người ta cười sặc sụa: "Xem ra ta nên bảo dưỡng đàng hoàng một chút, nghe nói phù băng Thiên sơn có hiệu quả rất tốt cho da người, ta nghĩ ta nên đến Thiên sơn ở một thời gian. Nếu không bị thiếu niên không bằng ta như ngươi vượt qua, trong lòng ta sẽ rất phiền não."

Nói rồi, hắn ta giơ tay mình lên, nhìn tới nhìn lui: "Ngươi có cảm giác nếu như ta bảo dưỡng đàng hoàng, đương nhiên sẽ xuất sắc hơn ngươi không?" Sau khi hắn ta hỏi xong thì nở nụ cười cực kì thiếu đòn, khóe miệng Thời Hàn giật một cái, càng tới gần hắn ta hơn: "Nhưng mà lớn tuổi thì là lớn, sao lại giả vờ còn trẻ tuổi như thế. Có thể che giấu vẻ tang thương bên ngoài nhưng lại không có cách nào chống lại nội tâm già yếu."

Triệu Mộc cạn lời...

"Vậy ngươi có ý gì đây?"

Thời Hàn cười rất chân thành: "Cũng không có ý gì, đi tĩnh dưỡng cho tốt cũng đúng. Tuy nội tâm già nua, nhưng không phải không có người thấy sao? Đảm bảo vẻ ngoài hào hoa phong nhã cũng không tệ, ít nhất còn có thể lừa gạt người khác!"

Triệu Mộc: "Đột nhiên ta phát hiện lần này về Kinh không đúng lúc cho lắm, ta không muốn gặp ngươi, ha ha..."

Thời Hàn thu tay lại, đứng thẳng lên: "Vậy ta cáo từ đây." Nói rồi hắn biến mất cực nhanh, Triệu Mộc thấy hắn đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột rời đi, nghi ngờ nhíu mày: "Rốt cuộc cái thằng này đến đây làm gì?" Nhưng hắn ta không nghi hoặc quá lâu, có một số người kỳ quái đã quen, giống như Phó Thời Hàn vậy. Nếu như hắn bình thường thì mới là chuyện bất thường nhất!

Triệu Mộc cực kỳ khó hiểu, nhưng sắc mặt Phó Thời Hàn lại thoải mái, hắn đã biết trước có kết quả như vậy, như vậy là tốt nhất, có lẽ sáng mai Triệu Mộc sẽ đi đến Thiên sơn. Hắn ta rời khỏi Kinh thành, Thiên gia sẽ không thể giận chó đánh mèo, A Cẩn cũng sẽ không áy náy!

Đêm khuya cấm đi lại, nhưng Thời Hàn lại đi đường đường chính chính, khi hắn đến con đường của Phó phủ thì hơi dừng lại, cửa lớn Phó phủ đang đóng chặt. Thời Hàn giật mình nhìn thấy trời mây tuyết lớn bay, một nữ tử mặc áo đỏ nắm tay một tiểu nam hài bước ra khỏi cửa phủ. Có lẽ lúc ấy không ngờ, từ đó về sau, Phó phu nhân Cảnh Lê Tịch không trở lại Phó phủ nữa, cũng không có cơ hội đó. Người người đều nói, số mệnh Phó phu nhân không tốt, thế nhưng Thời Hàn nhớ lại lúc đó, ngoại tổ phụ của hắn đứng trước cửa lớn Phó phủ, quyết đoán nói: "Lê Tịch đang ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thế mà chỉ mong lấy được một tờ hưu thư! Người làm phụ thân như ta không thể làm chuyện đó vì con bé, nhưng cho dù có liều mạng chết, ta cũng không thể để con bé táng thân ở mộ phần Phó gia."

Thời Hàn nhìn biển Phó phủ, chỉ cảm thấy sự si tình những năm nay của phụ thân hắn đúng là nực cười. Nếu như thật sự là chân tình, sao có thể để cho những thị thị phi phi đó tồn tại.

Khoảnh khắc Thời Hàn đang ngẩn người, cửa lớn đột nhiên mở ra. Trong lúc nhất thời, không chỉ Thời Hàn mà người bước ra cũng ngây người, bọn họ nhìn nhau, Thời Hàn xoay người rời đi, Phó tướng quân lại nhanh chân bước về phía trước, gọi: "Thời Hàn!"

Thời Hàn dừng bước lại, quay đầu cười như không cười, nói: "Phó tướng quân, lâu rồi không gặp."

Phó tướng quân kích động: "Thời Hàn, con về rồi, con về rồi. Mau, vào đây."

Thời Hàn quan sát Phó tướng quân từ trên xuống dưới, thấy ông ta mặc một bộ quần áo thường ngày thì hơi nhíu mày, lập tức nói: "Ta nghĩ có lẽ Phó tướng quân nói sai. Ít nhất, ngài đừng nên dùng từ "trở về", đây cũng không phải nhà ta, sao lại nói trở về chứ!"

Phó tướng quân cứng đờ, nhìn Thời Hàn cười khổ: "Ta biết, con không thể tha thứ cho ta, nhưng mà Thời Hàn à, gần đây cơ thể tổ mẫu con không tốt, cho dù con không nhìn phụ thân thì cũng nên về thăm bà ấy. Thật ra bà ấy vẫn luôn nhớ tới đứa cháu là con..."

Phó Thời Hàn giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười nào đó, hắn lập tức cười ha hả, cười thở không ra hơi. Cuối cùng, cười đủ rồi, hắn mới nhìn Phó tướng quân, nghi ngờ hỏi: "Sao đột nhiên ngài lại tốt bụng nói cho ta một tin tốt thế? Ta nghĩ, có lẽ tối nay ta sẽ vui không ngủ được."

Phó tướng quân khổ sở nói: "Thời Hàn, đứa nhỏ này con cần gì phải như thế?"

"Cái gì mà như thế hay không, chẳng lẽ ta không được mừng sao? Chẳng lẽ ta không nên mừng à? Chỉ là, ta lại không biết Phó tướng quân biết nói đùa như vậy, nhớ thương ta? Nhớ thương ta cái gì? Ta còn nhớ bộ dạng dữ tợn thường xuyên hô hào ta là nghiệt tử, hận ta không thể chết của bà ta. Hơn nữa, ta là người suýt chút nữa đã giết bà ta, bà ta sẽ muốn gặp ta sao? Ngài đúng là biết nói đùa quá đấy." Phó Thời Hàn mặc một bộ y phục màu xanh đứng trong bóng tối, giọng nói cực kì vui vẻ, giống như đã gặp được chuyện cực kì đáng mừng. Nhưng nếu tới gần hắn thì có thể thấy được, trên mặt hắn không có nụ cười, không những thế, còn chất chứa rất nhiều đau thương.

Phó tướng quân nắm chặt tay, một lúc lâu sau lại bất lực thả ra: "Tổ mẫu con có thể không trách con chuyện ám sát, sao con lại phải nhớ rõ mọi chuyện lúc trước chứ? Tất cả đều đã qua rồi."

Phó Thời Hàn nghe được câu này, cuối cùng cũng ngừng cười, lạnh lùng bén nhọn nói: "Tất cả đều qua rồi? Đối với ông mà nói, tất cả đều qua rồi, nhưng với ta, đó là vết thương mà cả đời cũng không thể bù đắp. Nếu như ông không phụ lòng, nếu như Phó lão tướng quân không coi thường, lão phụ nhân kia không thiên vị, tiện nhân kia không tính toán, sao mẫu thân và muội muội của ta lại chết chứ! Bây giờ bọn họ chết hết rồi, ông lại nói với ta tất cả đều đã qua, ông không cảm thấy mình nực cười lắm sao? Ông cho rằng ta đứng trước cửa Phó gia là muốn giảng hòa với các ngươi? Ông quá ngây thơ rồi, ta chỉ là đang nghĩ nơi này thế nào rồi cũng sẽ trở thành một đống đổ nát, còn những người bên ngoài thì hào nhoáng, nhưng sau lưng ác độc buồn nôn như các ngươi chừng nào thì chết!"

"Thời Hàn!" Giọng nói của Phó tướng quân run rẩy: "Con hiểu lầm ta rồi, ta chưa từng nghĩ, cũng chưa từng muốn quên mẫu thân con, ta thật sự rất yêu nàng ấy. Cả đời này, ta sẽ không tái giá, cũng không yêu người khác. Con có thể nói ta không tốt đủ thứ, nhưng đừng sắc bén như vậy, cũng đừng nên oán trách tổ phụ tổ mẫu con, thật ra trong lòng bọn họ đều yêu thương con mà. Có lẽ con nên biết, tổ phụ con hi vọng con trở về đến dường nào, tổ mẫu của con cũng hối hận, bà ấy..." Phó tướng quân còn chưa giải thích xong thì đã bị cắt ngang.

"Cho dù ông tính lừa gạt tôi còn nhỏ, cũng nên đợi ta lớn lên quên hết, đừng có nói láo lừa gạt ta lúc này. Ông thật sự cho rằng ta là hài tử ba tuổi à? Năm đó trong phủ, tổ mẫu có từng đối xử với ta tốt một chút nào không? Bà ta chỉ trông chờ tiểu tiện nhân kia sinh cho bà ta một đứa cháu trai ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như có một chút rảnh rỗi, bà ta đều muốn nhắm vào mẫu thân của ta. Hay là nói, bây giờ ngài không sinh được, bà ta mới nhớ tới ta nhỉ? Ha, đúng là nực cười! Chỉ tiếc, ta không phải hài tử mặc cho người khác định đoạt. Giờ này phút này là do năng lực của ta không đủ, nếu như có năng lực, đương nhiên ta sẽ không nể nang! Từ trước đến nay, Phó gia đều là kẻ thù của ta, còn ông, Phó tướng quân, ông nên sống cho thật tốt, sống đến khi ta có năng lực, có năng lực hủy hoại Phó gia." Nói rồi, Phó Thời Hàn quay người rời đi, hắn đi rất nhanh. Phó tướng quân cứng đờ ở đó, đã hoàn toàn quên rốt cuộc vì sao mình muốn ra ngoài. Khi nhìn thấy Thời Hàn, ông ta cho rằng cuối cùng Thời Hàn cũng về, cho rằng nó đã nghĩ thông. Nhưng cuối cùng lại không phải, chẳng phải gì cả!

Thời Hàn chỉ đi vài bước, vẻ mặt đã trở lại như thường, tâm trạng của hắn hoàn toàn không còn kích động như trước đó nữa. Nếu như ngay cả cảm xúc cũng không thể khống chế, sao có thể dễ dàng xử lý một số người lớn tuổi chứ!

Đợi đến khi về phủ, Thời Hàn không về phòng ngay mà lại đi vào Thư phòng. Nến trong Thư phòng vẫn đang cháy, hắn hỏi gã sai vặt ngoài cửa: "Phụ thân có trong đó không?"

Gã sai vặt vội vàng bẩm: "Có ạ, Vương phi cũng đang ở đó." Đây có nghĩa là không thể tùy tiện vào, Thời Hàn gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng hắn còn chưa kịp đi khỏi thì nghe một tiếng "két", cửa mở.

Nhị Vương phi mở cửa ra, gọi Thời Hàn: "Sao Thời Hàn đến mà không vào, mau vào đi."

Thời Hàn mỉm cười bước đến, Nhị Vương phi ôm lấy vai hắn, đi vào: "Đứa nhỏ Thời Hàn này đúng là càng lớn càng có tâm tư riêng. Đã đến cửa rồi mà còn không chịu tiến vào."

Nhị Vương gia cười: "Thời Hàn mau ngồi, Phú Quý, đi pha chút trà xanh."

Thời Hàn lắc đầu: "Đêm đã khuya, đừng chuẩn bị những thứ này. Dùng nhiều trà sẽ không ngủ được."

Nhị Vương phi gật đầu: "Ngài xem, ta đã nói tâm tư đại nam nhân không tỉ mỉ mà. Đêm hôm khuya khoắt uống trà cái gì? Thời Hàn đói bụng không, để mẫu thân chuẩn bị thức ăn cho con."

Thời Hàn không đỡ được, mỉm cười nói: "Đều đừng chuẩn bị, con chỉ nói mấy câu với phụ thân rồi về nghỉ."

Nhị Vương phi nghe xong thì gật đầu, mạnh mẽ nói: "Nếu đã như vậy, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây. Hai phụ tử các con tâm sự đi." Nói rồi, bà nhìn chằm chằm Nhị Vương gia: "Đừng nói quá muộn, làm Thời Hàn nghỉ ngơi trễ."

Trong câu nói của Nhị Vương gia tràn ngập ý cười: "Tất cả đều nghe theo Vương phi."

Nhị Vương phi quan tâm đóng chặt cửa, Thời Hàn nhìn theo bóng lưng dì mình, nhớ đến mẫu thân. Một lúc lâu sau, hắn mới hoàn hồn, giữ vững tinh thần nói với Nhị Vương gia: "Con đề nghị phụ thân nên điều tra Phó tướng quân thật kỹ."

Nhị Vương gia giật mình, nhíu mày nhìn hắn: "Con nói Phó tướng quân?"

Thời Hàn gật đầu: "Đúng, Phó tướng quân!"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

A Cẩn bò bò: Tuy ta đã năm tuổi, nhưng lâu lâu cũng muốn bò bò. Rèn luyện mà!

Thời Hàn:...

A Cẩn bò bò: Mọi người đều thấy Thời Hàn ca ca chương này khá đáng thương, Thời Hàn ca ca moah moah nào, A Cẩn thương huynh!

Thời Hàn:...

A Cẩn bò bò: Mọi người có phát hiện hai chương hôm nay đều dài hơi chút rồi không?

Thời Hàn:...

A Cẩn bò bò: Bởi vì tác giả-kun cực kì cảm khích mọi người đã ném lôi nha! Tuy trong lúc đi làm gõ chương không được, nhưng nàng cũng sẽ cố gắng! Nếm thử cống phẩm chương dài nào!

Thời Hàn: Muội cứ moah moah mặt đi, chỉ nói không làm có tác dụng quái gì!

A Cẩn trừng hắn: Huynh giả vờ làm tiểu thanh niên u buồn gì chứ, mau báo danh sách cảm ơn đi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản gốc lại còn ném lôi, mau mau mau!

Thời Hàn: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản gốc, càng cảm ơn Miêu Nhất Quyền, Miên Nghi, Vi Vi, Cô Nương Nhàn Rỗi Chơi Bời, Thanh Ca đã ngồi xổm ở bờ hố chờ nảy mầm mà ném lôi. Yêu yêu lắm! (づ ̄3 ̄)づ╭❤~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.