Phàm là người sáng suốt, ai cũng nhìn ra được, mà bắt gian tại trận kiểu này, tất nhiên là bút tích của Mộng Tuyết cô nương kia, dù nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ cũng thế thôi. Thật ra nghĩ thử cũng đúng, một dòng dõi hoàng thất đến dây dưa với mình, không bám chặt thì sao có thể thuận lợi tiến vào Vương phủ? Bị ăn nằm vô ích thì không ổn chút nào.
Vì vậy ánh mắt của mọi người đều có chút kỳ quái, không phải ai cũng ngu nha!
Hơn nữa, sao nhiều người lại đến tìm Mộng Tuyết cô nương này một cách trùng hợp như thế? Không phải là đã chuẩn bị sẵn một cái móc để Lục vương gia chui vào ư. Người người đều nhìn ra được, nhưng nếu như trên đời này có một người không nhìn ra, thì đó chính là Lục Vương gia, ông ta chưa kịp xách quần đã lớn tiếng gào thét: Đừng làm tổn thương Mộng Tuyết!
Thật là... Vứt danh dự đến tận nước Trảo Oa luôn!
*Chú thích: Trảo Oa là đảo Java ngày nay
Tuyệt vời chưa? Còn vừa khéo để Ngũ Vương gia bắt gặp chuyện này. Ngũ Vương gia cũng xui xẻo mới đụng phải chuyện như vậy. Tuy rằng Tứ Vương gia và Lục Vương gia bất hòa, mà Ngũ Vương gia và Tứ Vương gia lại cùng một bè cánh. Nhưng trên thực tế, quan hệ giữa Ngũ Vương gia với Lục Vương gia vẫn rất tốt. Dẫu sao, tuổi tác bọn họ cũng khá gần nhau, lại chơi chung từ nhỏ. Nói trắng ra thì, Lục Vương gia còn chưa phải là một trong những kẻ tranh giành ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/2854179/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.