Trong Thọ An Viện, lão thái quân ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm. Nha hoàn, bà tử cả phòng đềucúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đại phu nhân khi mới tiến vào, đầu tiên là nhìn thấy Thu Minh Nguyệt đứng ở giữa sảnh. Ánh mắt bà tatrở nên âm lãnh. Lại là con tiện nhân này. Nhưng mà, khi ánh mắt bàchuyển qua khuôn mặt sợ hãi của Thu Minh Nhứ thì cả người co rụt lại,đáy mắt hiện lên sự kích động.
Bà tử quỳ trên đất kia khi thấy bà đến tựa như gặp được cứu tinh, vội vàng khóc lóc chạy qua.
“Phu nhân cứu nô tỳ, cứu nô tỳ với…”
Đại phu nhân hung hăng trừng bà ta.
Vô dụng!
Bà né người ra khỏi bà tử kia, kính cẩn nói với lão thái quân:” Con dâu thỉnh an nương.”
Sắc mặt lão thái quân cực kỳ khó coi, cười lạnh một tiếng.
“Lâm thị, thủ đoạn của con cũng thật giỏi. Dám ngược đãi con cái Thu gia.Tâm địa độc ác như vậy thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Trong lòng đại phu nhân lo sợ không yên nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ không biết gì.
“Nương đang nói gì vậy? Con dâu không hiểu.”
Lão thái quân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên quát bà tử đang quỳ trên đất:”Điêu nô, nói mau, ai sai sử ngươi khi dễ đánh đập thập tiểu thư? Ngươinếu dám nói dối nửa câu, ta lập tức sai người lôi ngươi ra ngoài đánhchết!”
Bà tử sắc mặt trắng nhợt, khóc ròng nói:” Oan uổng quá,thái quân. Ngài không thể cứ nghe lời một phía của ngũ tiểu thư mà địnhtội nô tỳ.” Bà ta lấy tay che mặt, âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-thu-phi/1594152/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.