Trầm mặc hồi lâu, lúcThu Minh Nguyệt không còn kiên nhẫn nữa, Phượng Khuynh Li mới cúi đầunói một câu:” Tiết quốc hầu phu nhân ít ngày nữa sẽ tới Thu phủ, ngườinày tâm địa độc ác. Ngươi cẩn thận một chút.”
Nói xong, bóng dáng hắn khẽ động, rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Thu Minh Nguyệt giật mình nhìn cửa sổ mở tung, gió đêm lạnh lẽo thổi tới. Nàng ôm cánh tay, chửi nhỏ một tiếng: “Thật khó hiểu.”
Nói xong, nàng trở về, lần nữa nằm trên giường. Lần này là nàng mệt mỏi thật sự.
Ngoài cửa sổ, Phượng Khuynh Li ngồi trên xe lăn, nhìn bóng dáng yêu điệu củanàng dần biến mất sau màn, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy. Phía sau, Lãnh tu ôm kiếm đứng.
“Thế tử, phải trở về rồi.”
Phượng Khuynh Li không nói gì, ánh mắt như cũ nhìn bóng dáng kia.
Lãnh Tu im lặng.
Ánh trăng lạnh lẽo, đêm sương rét. Thiếu niên một mình ngồi dưới trăng, mimục như họa, thần sắc trong trẻo lại lạnh lùng. Thẳng đến khi ánh trăngkia hoàn toàn biến mất sau tầng mây, thần sắc của thiếu niên mới tiêutan, Lúc này, hắn mở miệng:
“Đi thôi.”
Hai đạo quang ảnhbiến mất dưới ánh trăng, không nhiễm nửa hạt bụi. Trong phút chốc, tiểuviện lại hoàn toàn yên tĩnh. Mà trong phòng, tiếng hít thở nhè nhẹ củacô gái vững vàng truyền tới.
Đêm, thật dài.
“Thu tùngnhiễu xá tự đào gia, biến nhiễu li biên nhật tiệm tà. Bất thị hoa trungthiên ái cúc, thử hoa khai tẫn canh vô hoa. (Cúc Hoa- Nguyên Chẩn)” ThuMinh Nguyệt nhìn kỹ cảnh sắc trong tranh, nỉ non ra tiếng:” Tứ tỷ, muộithật không biết tỷ vẽ tranh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-thu-phi/1594149/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.