“Minh Nguyệt, muội sao vậy?” Thu Minh Hiên thấy nàng im lặng thì nghi hoặc hỏi.
Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, ngước đầu lên.
“Không có gì.”
Thu Minh Hiên khẽ nhíu mày, quay về phía Thu Minh Thụy.
“Hôm nay mắt ta thật có phúc, có thể nhìn thấy tranh vẽ của Minh Nguyệt.”
Thu Minh Thụy chớp đôi mắt sáng đưa bức tranh đang cầm cho Thu Minh Hiên:“Đại ca, bức tranh này của tỷ tỷ là vẽ hàn mai, rất đẹp đó, huynh xem.”
“Minh Thụy.” Thu Minh Nguyệt khẽ quát một tiếng. Lúc Thu Minh Hiên định đưatay lấy tranh thì nàng nhanh chóng đoạt lấy, giao cho Hồng Ngạc.
“Tỷ tỷ?” Thu Minh Thụy ngạc nhiên nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt ý thức được mình vừa rồi quá mức kích động, liền mở miệnggiải thích:” Muội vẽ rất xấu, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặtđại ca?”
Thu Minh Hiên thu hồi bàn tay đang để giữa không trung, ý cười ôn hòa.
“Minh Thụy viết chữ rất đẹp, nó nói là do Ngũ muội muội dạy. Nói vậy tranhcủa muội muội hẳn rất phi phàm, sao có thể nói là xấu?”
Thu MinhNguyệt nói:” Đại ca quá lời.” Nàng dừng một chút, lại tiếp:” Minh Thụykhông hiểu chuyện, nói chuyện có chút hơi quá, đại ca xin đừng trách.”
Thu Minh Hiên sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, cười nói:” Minh Thụy thiên tư thôngminh, lại có tỷ tỷ tốt dốc lòng dạy dỗ, tương lai nhất định sẽ có thànhtựu.”
Thu Minh Nguyệt cười điềm tĩnh: “Tổ phụ thường khen đại cahiểu biết sâu rộng, tài năng vô cùng, tiền đồ rực rỡ. Minh Thụy còn nhỏ, sau này còn phiền đại ca chỉ điểm nhiều hơn. Chỉ là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-thu-phi/1594147/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.