? edit: Phương Moe ?
Giang Diệu choáng váng, phản ứng lại thật muốn cười, nhưng nhìn mặt Lục Lưu tối om om nên nàng không dám cười ra tiếng mà chỉ nỗ lực khống chế giương lên khóe miệng.
Thế mà nàng vẫn bị hắn nhìn thấy.
Nam nhân sĩ diện, hắn liền làm dáng muốn đánh mông nhỏ của nhi tử mập.
Nhưng Giang Diệu vừa nới dỗ được nhi tử ăn no rồi đi ngủ, nàng làm sao cam lòng để Lục Lưu đánh tỉnh nhi tử đây?
Giang Diệu liền chăm chăm che chở cho nhi tử và nói với Lục Lưu:
“Ai nha… chàng đừng có làm bừa.”
Điệu bộ này chính là nếu Lục Lưu dám đánh con trai của nàng thì nàng liều mạng cùng hắn.
Giang Diệu thầm nghĩ: nhi tử còn nhỏ đấy, hắn là nam nhân trưởng thành mà còn tính toán cùng nhi tử làm cái gì?
Trong con mắt của nàng thì nhi tử đánh rắm cũng đều cực đáng yêu, hơn nữa còn không thúi.
Giang Diệu quay đầu cười, nàng cẩn thận từng li từng tí một đem nhi tử ôm ngang xuống thì thấy Lục Lưu vươn tay ra, Giang Diệu muốn lên tiếng liền nghe được nam nhân mở miệng nói:
“Yên tâm…”
Không chỉ không có đánh đòn mà ngay cả âm lượng khi nói chuyện cũng hết sức đè thấp xuống, xem ra hắn cũng lo lắng đánh thức tiểu tử này dậy đây.
Khoé miệng Giang Diệu uốn cong rồi nàng đưa nhi tử cho Lục Lưu ôm.
Hài tử mới đầy tháng nên tự nhiên chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Thời điểm tỉnh nếu hài lòng thì sẽ cười, còn không vui thì liền khóc nháo… đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-the-bao/565577/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.