? edit: Phương Moe ?
Bảo Lục đã đi tới ngoài cửa phòng, nàng chuẩn bị muốn cáo trạng với Vương phi thì lại nhìn thấy Vương phi cùng Vương gia đang đứng trước cửa sổ nói chuyện, dáng vẻ ân ái ngọt ngào như thế làm nàng không tiện quấy rầy. Chỉ mím mím môi, nước mắt đảo quanh ở viền mắt rồi lẳng lặng lui xuống.
Giang Diệu vừa vặn nghiêng đầu thì nhìn thấy vẻ cô đơn của tiểu nha hoàn, tâm trạng nàng liền có chút lo lắng.
Bảo Lục này trong ngày thường rất rực rỡ ngây thơ, cũng rất kích động và cực bao che khuyết điểm, tuy rằng tuổi so với nàng còn lớn hơn nhưng nàng luôn coi Bảo Lục như muội muội. Hôm nay có chuyện gì thế này…
Chẳng lẽ bị oan ức? Nhưng trong Tuyên Vương phủ to lớn này thì làm gì có ai dám làm cho Bảo Lục chịu oan ức đây?
Lông mày Giang Diệu nhíu lại, thực sự nghĩ không ra là có chuyện gì xảy ra.
Lục Lưu thấy thê tử mất tập trung liền hỏi:
“Làm sao vậy?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, nói:
“Không có chuyện gì.”
Sau đó nàng theo bản năng đỡ cái bụng của mình và nói với Lục Lưu:
“Thiếp suy nghĩ Bảo Cân cùng Bảo Lục tuổi cũng không nhỏ, nếu như có thể sớm tìm được một mối hôn nhân vậy thì tốt…”
Tiểu thê tử của hắn mới mười lăm thôi mà đã vội vã làm mai mối cho nha hoàn rồi.
Hơn nữa nha hoàn gia đình giàu có chí ít phải hai mươi tuổi mới thả ra bên ngoài.
Nhưng Lục Lưu biết tiểu thê tử đối với hai nha hoàn kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-the-bao/565569/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.