? edit: Phương Moe ? Bảo Lục đã đi tới ngoài cửa phòng, nàng chuẩn bị muốn cáo trạng với Vương phi thì lại nhìn thấy Vương phi cùng Vương gia đang đứng trước cửa sổ nói chuyện, dáng vẻ ân ái ngọt ngào như thế làm nàng không tiện quấy rầy. Chỉ mím mím môi, nước mắt đảo quanh ở viền mắt rồi lẳng lặng lui xuống. Giang Diệu vừa vặn nghiêng đầu thì nhìn thấy vẻ cô đơn của tiểu nha hoàn, tâm trạng nàng liền có chút lo lắng. Bảo Lục này trong ngày thường rất rực rỡ ngây thơ, cũng rất kích động và cực bao che khuyết điểm, tuy rằng tuổi so với nàng còn lớn hơn nhưng nàng luôn coi Bảo Lục như muội muội. Hôm nay có chuyện gì thế này… Chẳng lẽ bị oan ức? Nhưng trong Tuyên Vương phủ to lớn này thì làm gì có ai dám làm cho Bảo Lục chịu oan ức đây? Lông mày Giang Diệu nhíu lại, thực sự nghĩ không ra là có chuyện gì xảy ra. Lục Lưu thấy thê tử mất tập trung liền hỏi: “Làm sao vậy?” Giang Diệu lắc đầu một cái, nói: “Không có chuyện gì.” Sau đó nàng theo bản năng đỡ cái bụng của mình và nói với Lục Lưu: “Thiếp suy nghĩ Bảo Cân cùng Bảo Lục tuổi cũng không nhỏ, nếu như có thể sớm tìm được một mối hôn nhân vậy thì tốt…” Tiểu thê tử của hắn mới mười lăm thôi mà đã vội vã làm mai mối cho nha hoàn rồi. Hơn nữa nha hoàn gia đình giàu có chí ít phải hai mươi tuổi mới thả ra bên ngoài. Nhưng Lục Lưu biết tiểu thê tử đối với hai nha hoàn kia không bình thường, hắn liền nắm lấy tay thê tử nói: “Có thể sang năm chúng ta sẽ trở lại kinh thành…” Giang Diệu nghe xong liền hiểu. Cũng đúng thôi, ở Dân Châu nãy đến cùng vẫn chỉ là nơi xa lạ, bọn họ cũng chỉ là tạm thời ở đây, chung quy lại là phải trở về kinh thành, việc hôn nhân của hai nha hoàn tất nhiên là đợi đến lúc trở về kinh thành an bài thì tốt hơn. Giang Diệu nhìn về phía phu quân cười cười. “Vâng, vậy cũng tốt.” Dù sao sau khi đến Dân Châu thì hai tiểu nha hoàn cũng không tiếp xúc với nhiều người, sợ là một chốc một lát cũng tìm không được đối tượng thích hợp. Đã là như vậy thì không bằng chậm một chút cho chắc, chờ đến khi trở lại kinh thành rồi bàn tiếp. Tâm tư của Lục Lưu so với nàng quả thực kín đáo hơn. “Mà vừa nãy chàng mới nói là Hoàng thượng có ý định lập tiểu Hoàng tử làm Thái tử sao?” Lục Lưu gật gật đầu, nói: “Chỉ là dự định thôi, còn chưa chân chính quyết định.” Chuyện này chẳng lẽ Cảnh Huệ đế cố ý hỏi ý tứ Lục Lưu? Nhưng mà nàng biết Lục Lưu sẽ không tỏ thái độ. Tiểu Hoàng tử mới vừa tròn một tuổi, lúc này liền được lập làm Thái tử, đây là hoàng sủng cỡ nào chứ? Có ý nghĩ này ngoài việc Cảnh Huệ đế thương yêu tiểu Hoàng tử thì điểm quan trọng nhất sợ là hắn đã động tâm với Tuyền tỷ tỷ rồi….. Đây là một chuyện tốt, chí ít vị trí hoàng hậu của Tuyền tỷ tỷ có thể vững chắc mà địa vị của tiểu Hoàng Tử cũng cao hơn. Đều nói mẫu bằng tử quý, nhưng một số trường hợp lại là tử bằng mẫu quý (*)… Giang Diệu sờ sờ cái bụng, trước khi nàng đến Dân Châu thì Tuyền tỷ tỷ đối với Cảnh Huệ đế là tâm không nhúc nhích, vào lúc này Cảnh Huệ đế ra sức lấy lòng như vậy, chẳng lẽ… Tuyền tỷ tỷ còn không động tâm sao? ——————— (*) Mẫu bằng tử quý: ý nói mẹ vinh hiển nhờ con. Tử bằng mẫu quý: là con vinh hiển nhờ mẹ. —————— Giang Diệu thấy phu quân nhà mình chỉ nhàn nhạt đàm luận về chuyện ở kinh thành giống như là bản thân hắn không hề đếm xỉa đến, nhưng nàng có thể đoán ra trong lòng Lục Lưu vẫn là mong nhớ Cảnh Huệ đế. Giang Diệu nói: “Kỳ thực chuyện như vậy cũng không nên nhất thời nóng lòng.” Dù sao sau này Cảnh Huệ đế nhất định sẽ có thêm càng nhiều hoàng tử, đem tiểu Hoàng Tử nâng đến quá cao, trái lại sẽ khiến hắn không thể trưởng thành khoẻ mạnh bình thường. Lục Lưu không tiếp tục bàn luận chuyện ở kinh thành cùng thê tử mà chỉ thuận miệng tán gẫu một chút chuyện khác. Tháng ngày hưởng thụ ở Dân Châu đúng là quãng thời gian an bình. Chỉ là buổi tối khi Giang Diệu tỉnh lại phát hiện Lục Lưu không ở bên cạnh thì làm nàng có chút ngủ không ngon. Đêm nay gác đêm là Bảo Lục, vừa nghe thấy động tĩnh bên trong thì Bảo Lục liền đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Vương phi muốn đi vệ sinh sao?” Người mang thai một ngày đều đi vệ sinh rất nhiều, Giang Diệu liền gật đầu, tùy ý Bảo Lục dìu nàng đi qua, sau đó nàng theo bản năng hỏi: “Vương gia đâu?” “Vương gia nói có chút công sự phải xử lý nên vào lúc này đã đi thư phòng, chờ đến khi xử lý xong sẽ lập tức trở về.” Giang Diệu khẽ gật đầu và không có hỏi nhiều nữa. Nhưng trong lòng nàng có chút suy đoán, công sự trọng yếu này có thể liên quan đến kinh thành. Nàng ngồi ở trên cái bô nghĩ đến mọi người ở kinh thành, không hiểu tại sao dù dần dần đã có chút quen thuộc những tháng ngày ở Dân Châu nhưng hiện nay nàng có chút mãnh liệt nhớ nhung. Nàng cũng hiểu rõ người như Lục Lưu căn bản không thích hợp với địa phương nhỏ Dân Châu yên tĩnh, thuần phác này. Luôn có một ngày Lục Lưu sẽ quay trở lại đúng với vị trí của mình… Chờ đến khi mõ canh ba vang lên thì Giang Diệu mới nghe được âm thanh sột soạt cởi quần áo và sau đó đệm giường lún xuống một trận. Cái bụng của nàng đã dần dần lớn lên, tuy hai người vẫn nằm cùng giường nhưng là mỗi người một chăn. Vào lúc này Giang Diệu liền lặng lẽ chui ra khỏi chăn của mình và tìm đến bên eo nam nhân bên cạnh. “… Còn chưa ngủ?” Lục Lưu cầm lấy tay của thê tử, đem người ôm tới trong lồng ngực rồi cẩn thận từng li từng tí một tránh cái bụng lớn của nàng ra, động tác dị thường ôn nhu. Phụ nữ có thai tâm tình thường chập chờn, đêm muộn rồi mà còn ngủ không được, Lục Lưu liền cùng nàng nói chuyện một lúc. Cuối cùng Giang Diệu ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nàng chỉ biết thời điểm Lục Lưu dỗ dành nàng thì rất là ôn nhu. Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Lưu tất nhiên đã dậy rồi. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, rõ ràng không còn sớm sủa. Sau khi nàng đứng dậy thì Bảo Cân, Bảo Lục liền lại đây hầu hạ. Giang Diệu ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn xuyên qua tấm gương trước mặt thấy Bảo Lục yên lặng phía sau, lông mày thoáng nhíu lên giống như là có tâm sự, Giang Diệu liền hỏi: “Bảo Lục có tâm sự sao?” Bảo Cân đang giúp Vương phi nhà mình trang điểm mà Bảo Lục là trợ thủ cho Bảo Cân, trên tay Bảo Lục đang cầm cây trâm chân châu để tí nữa cài lên giúp Vương phi. Vốn trong lòng Bảo Lục đang hốt hoảng, chờ đến khi nghe được âm thanh của Vương phi mới sững sờ phải ứng lại, mở to hai mắt, đần độn “A” một tiếng. Sau đó liền cúi đầu, yếu ớt nói: “Nô tỳ không… Không có chuyện gì.” Bảo Lục nắm chặt cây trâm trong tay, dường như là muốn đem cây trâm bẻ gãy vậy. Giang Diệu nói: “Hai em là thiếp thân nha hoàn của ta, tuy trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng ta luôn coi các em giống như là muội muội mà đối xử. Nếu có chuyện gì thì cứ việc nói cùng ta.” Viền mắt Bảo Lục ươn ướt, nàng gật đầu nói: “Nô tỳ biết rồi. Có điều… Nô tỳ thật sự không có chuyện gì.” Quả thực đây chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng lẽ lại vì một chuyện nhỏ này mà nàng lại để Vương phi giúp nàng giáo huấn Đại tướng quân hàng tứ phẩm sao? Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi. Hơn nữa… Lê tướng quân kia xác thực không làm cái gì. Nếu đã như vậy thì Giang Diệu cũng không hỏi thêm nữa, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng không thể nói với người ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]