Chương trước
Chương sau
? edit: Phương Moe ?
Lục Lưu cùng Giang Chính Mậu và nhóm anh vợ ở tiền thính nói chuyện, Giang Diệu thì theo Kiều Thị vào bên trong phòng. Kiều Thị tinh tế đánh giá nữ nhi, nhìn sắc mặt nữ nhi hồng hào, lại nhìn cử chỉ vừa nãy Lục Lưu ôn nhu săn sóc, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đôi tiểu phu thê cực ân ân ái ái. Nhưng những gì nên hỏi, vẫn phải hỏi, Kiều Thị liền hỏi:
“Con rể có tốt với Diệu Diệu không?”
Giang Diệu gật đầu nói:
“Nương yên tâm, Vương gia đối với nữ nhi rất tốt. Mọi chuyện đều chiều theo nữ nhi.”
Kiều Thị vui mừng cười cười:
“Vậy thì tốt rồi. Diệu Diệu đã gả đi, có một số việc con phải tự mình xử lý. Con rể là người hiểu đạo lý, nhìn cũng cẩn thận lại tỉ mỉ. Hắn đối tốt với con, thì con cũng nên quan tâm hắn nhiều hơn, đối với hắn săn sóc một chút.”
Giang Diệu thấy bộ dáng mẫu thân không yên lòng, nàng rất biết nghe lời, nói:
“Nữ nhi đã biết.”
Hỏi một chút chuyện linh tinh, sau đó Kiều Thị mới hạ thấp giọng hỏi chuyện đêm động phòng hoa chúc. Giang Diệu tuy rằng thẹn thùng, nhưng cũng đàng hoàng gật đầu. Kiều Thị cười nói:
“Chuyện như vậy, không có gì phải thẹn thùng.”
Nàng dừng một chút, lại hỏi nữ nhi chuyện nha hoàn thông phòng, dù sao ở trong mắt Kiều Thị, con rể này tuy rằng không có thiếp thất, nhưng hắn cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, trong phòng không thể không có ai.
Vấn đề này đúng là khiến Giang Diệu sửng sốt. Nàng nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói:
“Không có. Nha hoàn hầu hạ trong phòng đều là hình dáng thường thường, có quy củ, không có làm mấy chuyện kia…”
Trước đây Giang Diệu đúng là đã nghĩ tới, nhưng sau đó Lục Lưu đối với nàng rất săn sóc nên nàng cũng quên mất chuyện này.
Hiện giờ không có nha hoàn thông phòng, nhưng không có nghĩa là trước đây không có. Nghĩ đến con rể đối với nữ nhi để bụng như thế, cho dù trong phòng có người, cũng đã sớm đuổi đi rồi. Tôn trọng nữ nhi như vậy, Kiều Thị đối với người con rể này cũng càng ngày càng thoả mãn mấy phần, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn chút.
Nói xong những lời này, ba người tẩu tẩu của Giang Diệu cũng đi vào.
Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy Giang Diệu, nhất thời vui mừng chạy tới, đem người ôm lấy:
“Diệu Diệu, nhìn thấy muội thật tốt. Ta cùng đại tẩu và đệ muội đều rất nhớ muội.”
Mới có mấy ngày thôi, có cần khuếch đại như thế không? Giang Diệu cười cười, ngẩng đầu kêu một tiếng “Đại tẩu”, “Tam tẩu”.
Vì Tống loan đang mang thai nên vóc người ngày càng đẫy đà, ngày xưa là cô nương đoan trang hiền thục thì giờ cái bụng căng tròn, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn.
Hôm nay Giang Diệu lại mặt, Tống Loan cũng rất là nhiệt tình cùng Giang Diệu nói chuyện, lại nhìn khí thế toàn thân này của Giang Diệu, nàng cũng phải thầm than đúng là không phải ai gả đi cũng có phúc phần giống nhau.
Kiều Thị đối với trường tức là thật sự thoả mãn, hiện nay trường tức có thai, nàng càng ngày càng là thương yêu, hỏi:
“Hôm nay uống thuốc dưỡng thai chưa?”
Tống Loan cười cười nhìn Kiều Thị, đáp:
“Chờ một lúc nữa trở lại, con dâu liền uống.”
Kiều Thị không yên lòng, quay về Giang Diệu cùng hai người con dâu nói:
“Ta trước tiên bồi A Loan trở về.”
Giang Diệu đúng là đã nhìn quen cử chỉ mẫu thân bảo bối đại tẩu, nhìn hai người rời đi, nàng mới cùng Nhị tẩu và Tam tẩu nói tiếp. Tán gẫu đến một ít chuyện của Tuyên Vương phủ, hai người hiểu được Giang Diệu gả đi, chính là nữ chủ nhân chính, ai nhìn cũng đều ước ao.
Hai mắt Tiết Kim Nguyệt cũng tỏa ánh sáng, nói:
“Thật tốt nha. Nếu là mùa đông, sáng sớm ngủ muộn một chút thì sẽ không có người nào dám nói rồi.”
Chỉ có tiền đồ như vậy thôi sao? Giang Diệu đối với Nhị tẩu này của mình, đúng là có chút dở khóc, dở cười.
Lương Thanh Huyên thì ngồi ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng nói vào vài câu. Nàng biết quan hệ hai người thân như tỷ muội, so với nàng thì còn thân cận hơn rất nhiều, hôm nay khó lắm mới về được, sợ là càng có nhiều chuyện muốn nói. Hàn huyên một lúc, Lương Thanh Huyên liền thức thời tìm lý do đi ra ngoài trước.
Giang Diệu không có lo lắng chuyện của Đại ca và Tam ca, trong đầu nàng nghĩ nhiều nhất vẫn chính là Nhị ca và Tiết biểu tỷ.
Vào lúc này thấy Tam tẩu đi ra ngoài, Giang Diệu tinh tế đánh giá một phen Nhị tẩu hoạt bát trước mặt. Tuy rằng vẫn là thích nói chuyện, nhưng Giang Diệu phát hiện ra được, nói lâu như vậy rồi, nàng cũng phải nhắc đến Lục Lưu mấy lần, vậy mà Nhị tẩu này của nàng lại không hề đề cập tới Nhị ca.
Giang Diệu mơ hồ có chút lo lắng, thuận miệng hỏi:
“Nhị tẩu và Nhị ca dạo này thế nào rồi?”
Nụ cười của Tiết Kim Nguyệt hơi ngưng lại, sau đó lại vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng gật đầu:
“Vẫn rất tốt đẹp.”
Nàng nói xong, cúi đầu cắn cắn môi, thấy Giang Diệu không nói lời nào, liền không nhịn được mà ngước mắt liếc nhìn.
Đều là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chỉ một ánh mắt liền có thể nhìn ra trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì. Tiết Kim Nguyệt nhìn, nhất thời có chút nhịn không được, bĩu môi, nước mắt đảo quanh viền mắt, tủi thân nói:
“… Nhị biểu ca.. hắn… hắn hai ngày nay đều ngủ ở thư phòng.”
Giang Diệu vừa nghe, nhất thời liền nhớ tới đời trước. Tình cảm của Nhị ca cùng Tiết biểu tỷ xa cách nhau, chính là bắt đầu từ lúc Nhị ca ngủ ở thư phòng.
Giang Diệu không muốn tự mình hù dọa mình. Dù sao phu thê sống với nhau thì đều sẽ có chút mâu thuẫn, chỉ cần có thể thuận lợi giải quyết là được rồi, hơn nữa hai người này tình cảm còn rất tốt đẹp.
Nhưng nàng mới xuất giá ba ngày, hai người liền gây ra chuyện, Giang Diệu bắt đầu lo lắng, liệu bi kịch đời trước của Nhị ca và Tiết biểu tỷ có thể hay không lại tái diễn.
Nhìn dáng vẻ Nhị tẩu oan ức, Giang Diệu vội hỏi:
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Mấy ngày trước đây không phải vẫn rất vui vẻ sao?”
Tiết Kim Nguyệt khịt khịt mũi, có chút cuống lên, nói:
“Tẩu cũng không biết…”
Chuyện này ngược lại đúng là kỳ lạ. Nhất thời lông mày Giang Diệu cũng nhíu lên. Tính tình Nhị ca nàng tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người vô duyên vô cớ nổi nóng với người khác. Nhị ca lạnh nhạt với người khác thì còn nghe được, nhưng từ lúc Nhị ca thành thân cùng Tiết biểu tỷ, thì hai người này luôn gắn bó như keo sơn.
Giang Diệu lại hỏi tiếp:
“Tẩu suy nghĩ kĩ xem, mấy ngày nay tẩu có làm ra cử chỉ gì khác thường không?”
Tiết Kim Nguyệt nắm vạt áo chăm chú suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ấp úng nói:
“Sẽ không phải là —— ”
“… Là cái gì?”
Giang Diệu nhìn bộ dáng chậm hiểu này của Nhị tẩu, bản thân tẩu ấy còn không vội vã, mà nàng đều đã sốt ruột thay cho tẩu ấy rồi.
Lại nghe Tiết Kim Nguyệt cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Ngày muội xuất giá, Kỳ biểu ca tới tìm tẩu.”
Kỳ Trừng?
Tim của Giang Diệu cũng muốn nhảy lên đến cuống họng rồi! Nhị ca nàng tuy không thích nói chuyện, nhưng lại là cái bình dấm chua ngàn năm, lúc trước chuyện của Nhị ca cùng Tiết biểu tỷ còn chưa có gì, vậy mà khi Nhị ca nhìn thấy Kỳ Trừng đã không nhịn được đi bắt nạt Tiết biểu tỷ rồi, hiện nay hai người đều đã thành thân, nếu Tiết biểu tỷ còn gặp gỡ Kỳ Trừng, cũng khó trách Nhị ca nàng sẽ không nói tiếng nào mà đi ngủ thư phòng. Mà kẻ cầm đầu này, vẫn là bộ dáng vô tri hồ đồ không hiểu gì.
Giang Diệu nhíu chặt lông mày, nói:
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tẩu cùng Kỳ Trừng…”
“Diệu Diệu, muội đừng hiểu lầm, tẩu cùng Kỳ biểu ca thật sự không có cái gì!”
Tiết Kim Nguyệt cuống sắp hỏng rồi, chỉ lo Giang Diệu hiểu lầm, nàng liền nghiêm túc kể rõ ràng lại:
“Từ lúc Kỳ biểu ca làm ra chuyện kia ở Pháp Hoa tự, nương của tẩu liền không tiếp tục để cho tẩu cùng hắn lui tới. Khi đó tẩu cũng rất chán ghét hắn, đời này đều không muốn gặp lại hắn. Sau khi danh tiếng Kỳ biểu ca bị hỏng rồi, ngay cả thư viện hắn cũng đều không có cách nào đi tới, mà nhà của Kỳ biểu ca bị tách ra để tự độc lập, nhưng những tháng này này lại trải qua không thuận lợi, nên bất đắc dĩ mới thường xuyên đến phủ tìm nương của tẩu. Ngày ấy… Ngày ấy Kỳ biểu ca đến tìm tẩu, chính là muốn mượn bạc của tẩu, hắn nói dì sinh bệnh, cần bạc để xem bệnh, mà hắn lại không có bạc, nên ——”
Tiết Kim Nguyệt cầm lấy tay Giang Diệu, nói tiếp:
“Diệu Diệu, muội biết dì của tẩu mà. Kỳ biểu ca tuy rằng không tốt, nhưng dì từ nhỏ đã rất thương tẩu, giờ dì bị bệnh, tẩu không có cách nào đến thăm dì, nhưng mà tẩu không thể ngay cả bạc cũng đều không cho mượn.”
Những chuyện này, Giang Diệu cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ đời trước một nhà của Kỳ Trừng hình như cũng bị tách ra, có điều chuyện này xảy ra sau khoảng một năm sau khi Tiết biểu tỷ cùng Kỳ Trừng cùng ly, nhưng lúc ấy Kỳ Trừng cũng không túng quẫn phải đi mượn bạc như thế này.
Giang Diệu tuy rằng có nghi hoặc, nhưng nhìn Kỳ Trừng có ý đồ xấu này trải qua toàn chuyện thảm, tâm tình nàng vẫn là rất thoải mái.
Giang Diệu nói:
“Vậy nên chuyện này tẩu không nói cùng Nhị ca?”
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, lầm bầm:
“Tẩu biết Nhị biểu ca không thích tẩu gặp Kỳ biểu ca, cho dù không cẩn thận nhắc tới thì hắn cũng sẽ không vui cả ngày, tuy rằng hắn không nói, thế nhưng tẩu có thể thấy được. Lúc này Kỳ biểu ca chỉ là thừa dịp ngày ấy muội xuất giá náo nhiệt, muốn mượn bạc của tẩu, tẩu theo hắn đi ra cửa sau để đưa bạc, cũng không có nhiều lời, chỉ mong sau này hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho dì. Hơn nữa —— bạc này cũng là tiền riêng của tẩu…”
Tiết Kim Nguyệt nháy mắt mấy cái, cẩn thận nói tiếp:
“Chuyện này, chỉ có tẩu cùng nha hoàn thiếp thân của tẩu biết, Nhị biểu ca hẳn là sẽ không biết được chuyện này chứ?”
Giang Diệu nhìn bộ dáng ngốc nghếch mà lại tự cho mình là thông minh của Nhị tẩu, Giang Diệu đúng là không biết nên khóc hay là cười. Nàng nói:
“Khẳng định Nhị ca muội đã biết rồi.”
“A?”
Tiết Kim Nguyệt ngẩn người, lẩm bẩm nói:
“Vậy giờ tẩu phải đi qua nói rõ ràng với hắn sao?”
Nàng nghẹn ngào một tiếng rồi ôm mặt, hối hận không thôi:
“Nhị biểu ca nhất định sẽ đánh chết tẩu mất.”
Hì hì ——
Giang Diệu không nhịn được cười ra tiếng, nhìn bộ dáng Nhị tẩu túng quẫn, nàng chỉ cảm thấy quá không có tiền đồ. Nàng nói:
“Nhị ca muội mới không nỡ đánh chết tẩu đâu. Có điều tẩu nghĩ xem, lúc này này tẩu giấu Nhị ca muội để cùng Kỳ Trừng gặp mặt, Nhị ca không nói gì nhưng thực ra là càng lo sợ tẩu ở chỗ Kỳ Trừng phải chịu thiệt. Nhân phẩm Kỳ Trừng như thế nào, tẩu còn không rõ ràng sao? Hôm nay tìm tẩu muốn mượn bạc, ngày mai không biết lại lấy cớ gì đến tìm tẩu đây. Tẩu cho hắn mượn bạc để giúp dì chữa bệnh, đây là chuyện tốt, nhưng tẩu nên ngẫm lại tại sao Kỳ Trừng chỉ một mực muốn mượn bạc của tẩu?? Cô nương gia đã xuất giá lén lút cũng ngoại nam gặp mặt, nếu bị người khác ở Trấn Quốc Công phủ nhìn thấy thì tẩu có hàng trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho mình.”
Tiết Kim Nguyệt làm sao sẽ nghĩ đến chuyện này lại huyên náo nghiêm trọng như thế. Nghĩ đến khuôn mặt âm u của phu quân nhà mình, Tiết Kim Nguyệt có chút hốt hoảng, bèn ngước mắt nhìn Giang Diệu, hỏi:
“Diệu Diệu, Nhị biểu ca thương muội nhất, muội đi nói với hắn một chút, có được hay không?”
Nàng lắc lắc cánh tay Giang Diệu:
“Diệu Diệu, muội liền giúp ta lần này đi.”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, đáp:
“Chuyện này chính tẩu tự đi nói thì tốt hơn.”
Tiết Kim Nguyệt thấp thấp đầu, nói lầm bầm:
“Tẩu… Tẩu có chút sợ.”
Giang Diệu lại phải khuyên vài lần, rốt cục cũng cổ vũ được vị Nhị tẩu này. Nhìn thấy dáng vẻ của Nhị tẩu có sức sống bắn ra bốn phía, Giang Diệu mới thở dài thườn thượt. Chuyện này xác thực Nhị tẩu có lỗi trước, có điều nghĩ đến tình cảm của Nhị ca đối với Nhị tẩu, chỉ cần Nhị tẩu chủ động nhận sai thì Nhị ca nhất định sẽ tha thứ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.