Giang Diệu đạp đạp hai tiểu chân ngắn, nhưng giãy dụa đều không có kết quả, cuối cùng nàng đành chấp nhận số mệnh cứ thế bị người ta dễ dàng ôm đi.
Đến phía sau hòn giả sơn, Giang Diệu mới liếc mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lục Lưu, còn ở trong hồ sen Lục Hành Chu đang chật vật cứu Lục Linh Lung, nàng chớp chớp mắt mấy cái, hỏi:
“Lục ca ca không đi cứu Linh Lung sao?”
Theo lý thuyết, Lục Lưu là Tam thúc của Lục Hành Chu, dù hắn còn trẻ thì nàng cũng nên lễ phép gọi một tiếng Lục thúc thúc, nhưng mà tại sao Lục Lưu lại không thích nàng kêu như vậy?? Nên nàng cũng chỉ có thể kêu loạn bối phận. Mà trước mắt hắn, cả cháu trai và cháu gái đều đang ở trong hồ nước đấy, sao hắn vẫn còn ung dung ở đây mà ôm nàng...
Một tay Lục Lưu đỡ mông nhỏ của Giang Diệu, một tay thì vuốt ve mặt nàng, âm sắc mát lạnh hỏi:
“Không có sao chứ?”
Nàng có thể có chuyện gì chứ? Con mắt Giang Diệu trợn hơi lớn, nghĩ thầm Lục Lưu này có phải là đã nhìn ra Lục Linh Lung có ý định muốn hại nàng. Nàng lắc đầu một cái, nói: “Muội không có chuyện gì. Chúng ta đi xem Linh Lung bọn họ đi.” Tuy nói nàng không thích Lục Linh Lung, nhưng ở trước mặt người khác, nàng vẫn muốn biểu hiện ra một bộ dáng dấp ngoan ngoãn hiểu chuyện... ừm..... coi như là cho tổ mẫu một bộ mặt.
Nàng nhìn khuôn mặt nhàn nhạt của Lục Lưu, vươn tay ra kéo kéo ống tay áo của hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-the-bao/565447/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.