edit: Phương Moe
Giang Thừa Ngạn nguyên bản đối với Lục Lưu là thành kiến quá sâu, nhưng hôm nay tận mắt thấy Lục Lưu đem Kiều Nguyên Bảo cứu ra khiến hắn có chút kinh ngạc. Thời điểm bọn họ chạy tới, Lục Lưu đã chế phục được bọn buôn người kia, quần áo trên người Kiều Nguyên Bảo chỉ rối loạn một chút, một vết thương ngoài da cũng đều không có. Nhưng Lục Lưu thì lại không giống vậy, cánh tay hắn bị chém hai nhát, máu chảy ra nhiều như vậy, hiển nhiên vết thương rất sâu.
Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nói: "Tuy rằng nhi tử lúc trước rất không ưa hắn, có điều lần này xác thực nên cảm tạ hắn."
Kiều Thị thì lại khác. Nàng nguyên bản đối với Lục Lưu là có ấn tượng vô cùng tốt, hiện nay thấy vẻ mặt nhi tử một bộ miễn cưỡng cảm kích như vậy, Kiều Thị liền nói: "Xác thực nên cảm tạ. Lần trước ở Tuyên Vương phủ, Diệu Diệu bị rơi xuống nước cũng chính là Tuyên thế tử tự mình cứu giúp."
Lời này của Kiều Thị vừa dứt, đừng nói là Giang Thừa Ngạn, mà ngay cả Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa cũng nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.
Giang Thừa Nhượng vội vàng hỏi: "Nương, ý của người là... Tuyên thế tử đã cứu Diệu Diệu một mạng?"
Kiều Thị gật đầu: "Đúng vậy, nên lần trước biết Tuyên thế tử mang theo Diệu Diệu đi ra ngoài, nương mới không lo lắng. Nếu hắn đã cứu Diệu Diệu một mạng, thì đương nhiên hắn sẽ không làm thương tổn Diệu Diệu. Các ngươi nha.... Sau này thấy người ta thì nhiệt tình với người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-the-bao/565439/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.