Mai Như lúc ấy còn ngồi xổm bên ao nhỏ, trong tay nắm nhánh cây, trêu ghẹo cá nhỏ cho Nguyệt nhi vui. Hai người kia nhàn nhàn đứng ở cách đó không xa, Phó Tranh tuy quay mặt đi, Chu Tố Khanh vẫn ung dung nhìn nàng.
Bị nhìn xuống đánh giá, Mai Như không khỏi xấu hổ lại thoáng có chút quẫn bách.
Nàng hành lễ với Phó Tranh: “Điện hạ.” Lại hơi hất cằm nhìn Chu Tố Khanh —— Mai Như luôn luôn không để ý người này.
Bị trước mặt mọi người mất mặt mũi, Chu Tố Khanh trong lòng tuy bực, trên mặt lại vẫn mang nét dịu dàng, nàng chỉ thân mật nhắc nhở Phó Tranh mặt mày lạnh lẽo: “Như muội muội gọi huynh đó.”
Động tác này như bọn họ đã là người một nhà.
Mai Như không ngốc, nhìn ở trong mắt, nàng nhất thời hiểu dụng ý của Chu Tố Khanh —— đơn giản là khoe ra sao, Mai Như lạnh lùng cười. Nhìn qua Phó Tranh, không biết vì sao, Mai Như bỗng nhiên muốn thở dài. Trong chớp mắt, nàng đột nhiên có chút đáng thương hắn.
Tên ngốc này, còn không biết đời trước chính mình đã phế đi người bên cạnh.
Hai đời, hắn cũng chỉ là cầu giang sơn đế nghiệp, nhưng chỗ nào dễ dàng như vậy? Loại việc này, trước nay đều là dẫm lên xương cốt vạn người đi lên. Hắn không tranh, sẽ bị Thái Tử ép chết, hắn nếu tranh, hiện giờ liền thành đồ cho Chu Tố Khanh khoe ra.
Phó Tranh không biết sao?
Hắn kiêu ngạo tự phụ như vậy tất nhiên là biết, nhưng đây là lựa chọn của chính hắn. Mai Như hiểu hắn, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-chi-ha/1021054/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.