Ánh trăng xám xịt, Mai Như cúi đầu đứng ở chỗ đó, chớp chớp mắt. Trong lòng nàng đã có người sao? Trong lòng nàng rõ ràng trống không. Lúc phù dung trâm đâm vào, nàng đã vô tâm. Tái sinh một đời, có thể lại tới một lần, nàng cũng không còn thích ai nữa. Tất cả tình cảm của nàng đều bị người trước mắt này ở đời trước tra tấn thành tro, tan thành mây khói.
Hiện giờ ngẫu nhiên nhớ lại, ngực vẫn đau, nàng không thể quên được nỗi tuyệt vọng trước khi chết.
Trầm mặc, Mai Như ngước mắt.
Phó Tranh vẫn ngồi ở chỗ đó, máu đen từ ngực chả xuống, giống như bùa chú muốn đòi mạng. Phó Tranh môi mỏng nhấp chặt, hắn ánh mắt âm u, sắc bén mà hung thần, vẫn có thể nhìn thấu một người.
Thu lại tâm tư rối ren, Mai Như chỉ khôi phục đạm nhiên thần sắc, nói: “Thất gia, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Nghe lời này, yết hầu Phó Tranh đột nhiên nổi lên một vị máu tanh. Hắn dùng hết sức lực đẩy qua, lại bị đối phương mềm mại tránh, tay hắn duỗi xuống. Liền thấy Mai Như vẫn mặt vô biểu tình tiến lên giúp hắn thay thuốc, giống như việc trước kia đều không tồn tại! Phó Tranh vẫn là trụ cổ tay của nàng, lạnh giọng hỏi: “Có phải là Thập Nhất đệ hay không?”
Lần này đến phiên Mai Như cười khẽ. Thẳng tắp nhìn Phó Tranh, Mai Như bình tĩnh hỏi lại: “Thất gia, người trong lòng ta có phải Thập Nhất điện hạ hay không có quan hệ gì với điện hạ?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng nói mỗi một chữ mỗi một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-chi-ha/1021041/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.