Chương trước
Chương sau
Hôm nay ngồi phía sau Phó Tranh, Mai Như thật sự ý thức được sự lợi hại của người này.

Hắn nói không nhiều lắm, nhưng trên người hắn tỏa ra một khí chất áp bức người khác. Đặc biệt cặp mắt kia vô cùng lạnh, khí lạnh thấu tận xương. Nếu đối phương có yêu cầu không hợp lý, hắn nhàn nhạt chuyển con ngươi. Nếu người khác đe dọa cái gì, Phó Tranh chỉ nói : “ Hiện giờ các ngươi bị Thái Đát đuổi giết, nếu không phải ta.....”

Chọc người khác đau chân, người này cực kỳ lành nghề.

Đối phương tự nhiên tức giận, lời nói càng ngày càng khó nghe, ồn ào không ngừng. Mai Như nghe thấy mặt không có cảm xúc gì. Nàng chỉ thoáng cúi người, nói hết những lời đó cho Phó Tranh. Phó Tranh hơi quay đầu nghe. Hăn như vậy mi mắt rũ xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy tiểu cô nương mềm mại. Nàng nói với hắn giọng nói khó được mềm mại nho nhỏ như vậy. Phó Tranh bỗng nhiên cười cười. Mai Như nhìn hắn mặt vânc không cảm xúc như cũ, chỉ lạnh lùng nhắc nhở : “ Điện hạ, nếu ngài khôngb ngừng chọc chỗ đâu của bọn họ, đối phương đang muốn lập lời thế, muốn diệt chúng ta cho sảng khoái...”

Thấy nàng như vậy, ý cười trong con ngươi của Phó Tranh lâu một chút, hắn hỏi : “ Tam cô nương, ngươi sợ chết sau.”

Mai Như cười lạnh, thẳng tắp nhìn hắn nói : “ Ta sợ.”

Đáy mắt nàng, lời nói lộ ra chân chính lạnh lẽo, như từ Địa Ngục thoát ra oán khí. Phó Tranh lẳng lặng nhìn, liền nổi lên ý cười. Con ngươi của hắn càng thêm đen, càng làm cho người ta đoán không ra.

Mai Như rũ mắt xuống, chớp chớp, mặt vô biểu tình tiếp tục nhắc nhở: “ điện hạ đối phương thực sự không vui.”

Hắn quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Thời điểm này chính là xem ai trầm ổn, không sợ chết.

So về định lực, đại khái không ai có thể so sánh với Phó Tranh.
Người này từ trước đến nay vẫn an tâm làm một Vương gia nhàn rỗi, cũng không hiện sơn lộ thủy ( biểu hiện tài năng),chỉ làm thơ vẽ tranh. Người khác nói cũng chỉ là bội phục Yến Vương gia học cao hiểu rộng. Hắn ngủ đông lâu như vậy, vẫn luôn chờ đợi cơ hội, Mai Như cảm thấy, cơ hội của hắn cuối cùng cũng tới rồi.
Bộ tộc Hồi Đồ tuy rằng ngang ngược, nhưng thực chất đã đến đường cùng. Bọn học tự nhiên sẽ cân nhắc trên dưới giao dịch này. Giao dịch này trước mắt nhìn có vẻ bị quản chế nguy hiểm, nhưng so với bị Thái Đát đuổi cùng giết tận thì vẫn tốt hơn. Sau này, chờ thế lực lớn hơn, lại chậm rãi mưu tính....

Sau khi thỏa thuận xong, lại ước định lẫn nhau, Mai Như không có việc gì làm. Nàng không muốn đi theo Phó Tranh, hắn chưa phân phó việc gì, Mai Như liền chuòn ra ngoài.

Lúc đi ra doanh trướng, bên ngoài ánh sáng có chút mạnh, nàng không khỏi híp mắt.

Cách đó không ra, Mai Tương đang xem người Hồ bôig dưỡng chiến mã. Những chiến mã đó chạy cực nhanh, lúc nhảy lên thì cực cao, so với kỵ mã của bọn họ lợi hại hơn không ít. Mai Tương nhìn đến xuất thần, an tĩnh đứng đó, cũng không biết suy nghĩ gì.

“Ca Ca” Mai Như chạy tới.

Mai Tương quay đầu lại, nhìn muội muội của mình, lại thở dài thật mạnh : “ Tuần Tuần, nếu bị cha mẹ và lão tổ tông biết sự việc hôm nay, họ nhất định muốn lột da ta.”

Khi biết được Tuần Tuần sẽ đi theo lại chỗ này, Mai Tương thật sự không muốn. Nàng là một cô nương chưa lấy chồng, làm như thế này thật không thỏa đánh, nếu truyền đến kinh thành, chỉ sợ không ổn.

Nhà ai lại muốn một cô nương không tuân thủ nguyên tắc chứ?

Chuyện này làm hắn lo lắng sốt ruột, giơ tay gõ đầu Mai Như.

Mai Như ôm đầu căm giận nói : “ Ca Ca không cần quá mức cổ hủ, triều đại này còn có nữ tử làm quan, lại lấy học vấn của dì để nói, nhiều nam nhân so ra còn kém.”
Mai Tương nói nàng chỉ là một lời nhắc nhở thấm thía : “ Trở về kinh thành rồi thì thu hồi tâm tư đi.” Dứt lời, lại thở dài : “ Tuần Tuần, muội cũng không còn nhỏ.”

Hắn càng nói càng thêm ổn trọng, Mai Như cũng cảm thấy hôm nay ca ca có chút gì đó khác ngày thường, nhưng nàng không tiện hỏi nhiều, cũng chỉ nói : “ Muội lần này hồi kinh còn ca ca thì sao ? “ Chúng ta cùng nhau hồi kinh.”

Mai Tương cười cười, lắc đầu nói : “ Ca Ca không về kinh, đợi khi nào có thể diện gặp cha mẹ và mẫu thân thì ta sẽ trở về.”

Không biết tại sao, Mai Như nghe những lời này, hốc mắt có chút ướt át.

Nàng cảm thấy hôm nay thực sự ca ca có gì đó khác.

Mai Tương thân thể vừa khỏe lại, không thể đứng lâu, mai Như đang dựa vào cánh tay hắn, dựa vào ca ca, bỗng nhiên không cam lòng “ Ca Ca” Nàng mềm giọng gọi một tiếng. Mai Tương xoa xoa đầu nàng, vẫn là nhàn nhạt cười.
Đêm hôm nay, bọn họ ngủ lại chỗ của bộ tộc Hồi Đồ.

Hồi Độ chạy nạn tới đây, nơi này hoang vắng, ban đêm chỉ có mấy con dê chiêu đãi khách quý.

Thịt dê nướng tí tách thịt mỡ vàng óng, Mai Như từ xa đã ngửi thấy được mùi thơm, nàng có chút thèm, nhưng lại ngượng ngùng qua ăn chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

Sau đấy, vẫn là có một tỳ nữ mang lại đây, trên khay đặt chút đồ vật. Mai Như vui vẻ, nhìn lên, ý cười trong con ngươi lại không có.o

Tỳ nữ kia còn cố tình giải thích một câu : “ cô nương, vị đại nhân kia của các người nói ban đêm không thể ăn quá nhiều, cho nên phân phó đưa lại đây.”

Đại nhân trong miệng kia đó chính là Phó Tranh, mai Như buồn bực. Nàng biết Phó Tranh là người tính toán chi li, lần trước bảo nàng chớ có tham ăn, lúc này liền nhân cơ hội giễu cợt nàng...Thật là chán ghét.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm bọn họ xuất phát về Bình phủ.
Lúc bọn họ tới có chút sốt ruột, vì để thuận tiện hành sự, Mai Như giúo nam nhân kia cưỡi ngựa. Giúp nam nhân hành quân đúng là muốn mạng mà, kiếp trước Mai Như từng có kinh nghiệm này, những chỗ đùi vẫn thoáng đau. Tĩnh Cầm kêu khổ không ngừng. Thuật cưỡi ngựa của nàng còn không bằng Mai Như. Một hủ một tớ nhìn ngựa, đáy mắt có chút khó xử.

Mai Như đang khẽ cắn môi, nắm dây cương chuẩn bị lên, Thạch Đông đột nhiên gọi nàng : “ Tam cô nương.” Thạch Đông chỉ ra đằng sau nói : “ Phía sau có chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho cô nương.” Mai Như nhìn qua, nhìn thấy một chiếc xe ngựa, vì vội vàng nên có chút đơn sơ. Trong lòng Mai Như vẫn còn có nghi vấn, Thạch Đông không nói gì nữa, chắp tay lui ra

Mai Như nhíu mi, rất xa nhìn thấy Phó Tranh.

Người nọ đã lên ngựa. Đầu đội kim quan, cả người mặc màu đen đoàn hoa áo gấm, bên hông là thêu tơ vàng, làm cho thân hình càng thêm cao dài, vai rộng eo thon. Hắn không biết nói với ai đó cái gì, nháy mắt tiêos theo, liền quay mặt đi. Tầm mắt xa xa, ánh mắt hắn vẫn nhàn nhạt lạnh lùng.
Mai Như dời mắt, có chút rối rắm, Phó Tranh có ý tốt, nàng rốt cuộc còn không chịu?

Quay đầu nhìn Tĩnh Cầm phía sau, nàng thấy một bộ dạng vô cùng đáng thương, Mai Như trong lòn so đo, lập tức phân phó nói : “ Đi mời ca ca ngồi ngựa, ngươi đi theo bên cạnh chăm sóc.” Mai Tương còn chưa khỏi hẳn, căn bản không chịu được bôn ba đường dài vậy, ngày hôm qua vết thương vừa kết vảy giờ lại chảy máu, nàng làm muội muội quả thật đau lòng.

Tĩnh Cầm theo bản ănng nói : “ CÒn cô nương thì sao?”

“ Ta không sao.” Mai Như dắt dây cương, lưu loát lên ngựa. Lúc bắp đùi sáp đến yên ngựa, vẫn có chút đau. Nàng kêu một tiếng nhỏ, mím môi, sắc mặt chợt khooi phục như ban đầu, càng lộ ra vài phần quật cường.

Phó Tranh ngoái đầu nhìn lại.
Nàng hôm nay mặc bộ quần áo cưỡi ngựa. Hai ngày trước hắn không cẩn thận đánh giá qua. Vòng eo nhỏ, nắm dây cương mềm mại ngây ngô, lúc này lộ ra một bộ dáng mà một cô nương gia nên có....

Giống một chồi non chui từ dưới đất lên, mềm mại rồi đâm thẳng.

Phi lễ chớ coi, Phó Tranh dời mắt, đối với mảnh đất rộng lớn mênh mông, bỗng nhiên có một ý nghĩ thoát ra....
Nàng sao lại lớn nhanh như vậy?

Chợt, lại có một suy nghĩ thoát ra, sao nàng lại quật cường như vậy?

Mai Như ngồi trên lưng ngựa, đùi tự nhiên đau. May mắn lúc trở về không vội vàng, lúc đi chỉ cần hai ngày, nhưng lúc về đại khái là thêm người bệnh, vừa đi vừa dừng, ước chừng ba bốn ngày.

Mai Như ngày thường cưỡi ngựa, liền đi theo bên cạnh ngựa, lúc nghỉ ngơi đều đến chỗ của ca ca, cũng không chạy loạn, rất an phận, Mai Tương không ngăn được ngạc nhiên hỏi : “ Tuần Tuần sao muội không đi chơi.” Nghe ra lời nói chế nhạo, Mai Như hừ hừ nói : “ Ca ca bị thương, muội sao có tâm chí để đi chơi.”

Lại nói, nàng không muốn nhìn thấy Phó Tranh.
Như thế là bốn ngày khi vào trong Ngụy Triều, cách thật xa nàng đã nhìn thấy dượng.

Lần này Mạnh Chính không xuất binh đi theo mà là sai tham tướng hộ tống Phó Tranh đi. Hiện giờ Yến Vương thuận lợi trở về, bọn họ vẫn muốn tới đón.

Lúc tới gần, Mai Như nhảy xuống ngựa, liền nghe thấy có người goji nàng “ Tuần Tuần” Mai Như nhăn mày thấy Phó Chiêu chạy tới.
“ Điẹn hạ, sao người cũng tới.” Mai Như nghi hoặc.

“ Ta tới đón ngươi.” Phó Chiêu thật là không lựa lời, Mai Như nhất thời tức giạn : “ Điện hạ.”

Đằng trước Phó Tranh cũng xụ mặt qua : “ Chiêu nhi.” Âm thanh trầm thấp, giọng nói mang chút răn dạy.
Phó Chiêu lè lưỡi, đè thấp âm thanh nói với Mai Như : “ Thật ra là hộ tống Chu tỷ lại đây.”

“ Ai” Mai Như nhíu mày.

Phó Chiêu chỉ bên trong xe ngựa, mai Như nhìn qua, thấy một cô nương đội mũ có rèm đang đứng bên cạnh xe, áo vàng nhạt, váy màu trắng, chiếc rèm kia bị gió thổi qua rung rinh. Ở đây mùa xuân trong rừng núi giống với hoa nhỏ.

Mai Như hừ một tiếng, bỏ qua.

Tiếng hừ nhẹ có chút lớn, mang theo một chút miệt ý, theo gió đến bên tai Phó Tranh. Hắn vốn là người bình tĩnh quạnh quẽ, chớp mắt liền có một chút xấu hổ. Nhìn Chu Tố Khanh, bỗng nhớ đến câu nói của Mai Như, điện hạ, ta chỉ đáng tiếc người không nhìn đúng người....
Không biết lúc này Mai Như nghĩ là, Chu Tố Khanh còn chưa gả đâu mà đuổi theo Phó Tranh đến tận đây, Nhị tỷ của mình phải nỗ lực hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.