Chương trước
Chương sau
Mai Như cùng Mạnh Uẩn Lan nói chuyện ríu rít làm ầm xi cả một chỗ.
Tiểu Kiều thị bị làm phiền liền đem Mai Như đến thư phòng, còn bà một mình một chỗ, yên tĩnh làm việc.
Đằng sau là thư phòng của tiểu Kiều thị, ước chừng có mấy giá sách lớn.
Mai Như trong lòng kính sợ.
Nàng là người đọc không nổi kinh, sử, tử, tập (*),là kẻ lơ mơ từ kiếp trước đến kiếp này cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
(*): Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập
Thừa nhận chính mình không bằng người ta, đây là bản lĩnh mà Mai Như tu luyện được từ sau khi trọng sinh.
Ví dụ như Uẩn Lan, thành thạo luận thơ, cực kỳ nổi bật, lợi hại đến mức khiến nàng phục sát đất, hoặc là Nhị tỷ, như Lạc Thần tái thế, khuynh quốc khuynh thành, Mai Như thúc ngựa theo cũng không đuổi kịp. Sau khi sống lại nàng chỉ mong cha mẹ khoẻ mạnh, ca ca thì đầy hứa hẹn, cả nhà trên dưới ai nấy đều bình an, nhưng nghĩ đến chính mình, nàng không nghĩ mình có thể nghiêm túc làm được cái gì?
Hiện tại đối mặt với một bộ sưu tập lớn Phương Vật Chí của dì, Mai Như lại thấy có chút hứng thú.
Nàng thích cái đẹp, quần áo, trang sức, thức ăn......Nhìn thấy liền cảm thấy vui vẻ.
Nếu gặp phải chỗ mà trong sách viết tối nghĩa, nàng lại chưa từng nhìn qua, liền đi hỏi tiểu Kiều Thị. Biết rõ bà sẽ không nhận đầu lên, trực tiếp trả lời: " Dì cũng không hiểu điều đó, Tuần Tuần tự mình tìm hiểu đi thôi."
Mai Như nghẹn họng nhìn trăn trối, vừa tức giận nói: " Dì sưu tập những thứ này để làm gì?"
Tiểu Kiều Thị nhàn nhạt nói: " Thấy con nhàm chán nhàn rỗi, kiếm chút việc cho con làm."
Mai Như cứng họng.
Cuối cùng, MẠnh Uẩn Lan lặng lẽ ngồi cạnh nàng nói nhỏ: " Nương ta không muốn đi cùng cha ta đi nhậm chức, nên cha ta đang tìm cách làm cho dì ta vui."
Tưởng tượng dượng là một hán tử cao lớn, xong lại làm bộ dáng như vậy, Mai Như không khỏi nhấp miệng cười trộm.
Mạnh Uẩn Lan tiếp tục kề tai nói nhỏ với Mai Như: " Tuần Tuần, ta và nương ta tính thời tiết tốt hơn một chút sẽ đến thăm cha ta. Cha ta Tết đều vẫn chưa về, ta rất nhớ phụ thân."
Mai Như vừa nghe xong cực kỳ hâm mộ. Nơi đó trong sách đều nói là chỗ không minh bạch, khiến nàng cảm thấy trong lòng như có một chiếc bài chải nhỏ không ngừng cào tâm nàng, khiến trong lòng nàng bức bôi. Nàng là người thích nhất sự đẹp đẽ, nếu không tận mắt nhìn thấy, nghĩ đến là thấy tiếc nuối rồi......Lúc này than một tiếng, Mai Như hừ hừ bất mãn: " Ngươi lại khiến cho ta thèm muốn rồi."
Mạnh Uẩn Lan rung đùi, không phải không có sự đắc ý, lại khoe ra nói: " Nương ta còn nói ta không có bản lĩnh vẽ tranh, tính đến lần này mang ta đi du lịch, tiện thể lấy thêm kiến thức."
" Lại khiến cho ta thèm muốn rồi, còn nói nữa."
Mạnh Uẩn Lan cười ngã trái ngã phải, vội vàng xin tha, bỗng nhiên nói: " Được rồi Tuần Tuần, chúng ta cùng đi đi, ca ca ngươi không phải ở cùng chỗ với cha ta sao? Đúng lúc đến thăm ca ca ngươi đi."
Mai Như nghe vậy, căn bản không có gì vui mừng, nàng nhíu mày noi: " Sao ta có thể đi được."
Mấy ngày nay Kiều Thị đều so sánh Mai Như với người khác. Từ khi ca ca đi Ly Kinh, Kiều Thị ở trong phủ rảnh rỗi, tất cả nhiệt tình đều đặt lên người Mai Như. Mỗi ngày đều hỏi, hôm nay đi đến đó làm gì, đọc sách gì, hoặc viết được mấy bức thư pháp. Nghĩ đến lúc về còn phải nghĩ cách đối phó với mẫu thân, đầu Mai Như lại to thêm chút nữa.
Mạnh Uẩn Lan nhìn thấy nàng không vui, lảng sang chuyện khác hỏi: " Tuần Tuần, ngươi định tặng quà gì cho lễ mừng thọ của lão tổ tông."
Mai Như thoáng nghiêng đầu, nói: " Ta còn chưa nghĩ kĩ, còn ngươi."
Mạnh Uẩn Lan nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: " Nương ta định làm một bức trăm thọ đồ."
" Phiền toán như vậy?" Mai Như kinh ngạc
Mạnh Uẩn Lan phồng má, không nề hà bĩu môi thở dài.
Ngày mười tháng hai là sinh thần của Đỗ thái thái, Định Quốc Công phủ phải xử lý tốt một chút, Mạnh phủ và Mai phủ là bà con, Mạnh Uẩn Lan tặng cái này rất thích hợp. Tự nhiên ngày đó người đến cũng nhiều, làm người thấy đối với Mạnh Uẩn Lan có ích chứ không có hại.
Mai Như nghĩ vậy, càng cảm thấy dì và Uẩn Lan suy nghĩ thật chu đáo.
Nghĩ lại chính mình, không thể lấy được hạng nhất, khó trách khỏi KIều Thị cảm thấy sốt ruột.
Hiện tại Mạnh Uẩn Lan phồng ma tức giận, Mai Như cười nói: " Lan Nhi, bức trăm thị đồ này, còn bốn cái trong phủ nữa, ta không có tin tức gì, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi."
Mạnh Uẩn Lan đề nghị: "Hay là ngươi vẽ một bức Nam Hải tiên ông đưa phúc đồ đi, vừa hay lại hợp với bức của ta."
Mai Như nhíu mày: " So với bức trăm thọ đồ càng phiền hơn, ngươi lại làm khó chết ta, ngươi ở đây chờ ta, đừng ở trước mặt mọi người bêu xấu ta."
" Nếu ngươi không vẽ được thì chúng ta đi mua cho nhanh."
Mạnh Uẩn Lan đề nghĩ như vậy, nàng chính là muốn lấy cớ đi mua giấy bút để ra ngoài phủ.
Thật ra, Mai Như sẽ không tuỳ tiện mua một bức tranh để tặng sinh Nhật Lão tổ tông, hôm nay hoàn toàn theo Uẩn Lan ra phủ đi dạo.
Hai người sau khi ra khỏi phủ xung không đi mua tranh chữ, ngược lại là đi thẳng đến cửa hàng Thất Bảo.
Cửa hàng Thất Bảo kia là cửa hiệu lâu đời, chuyên bán những thứ từ nơi khác chuyển đến. Tây Dương kính (*)trong phủ cũng chính là mua ở đây, có thể chiếu người rõ ràng.
Mạnh Uẩn Lan cười tủm tỉm: " Chúng ta hôm nay xem có gì tốt không, nếu có thì mua tặng lão tổ tông cũng được."
Hai người vừa đến cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy một thứ tốt, không phải là tặng cho lão tổ tông mà là Mai Như thích. Đó là một bình phong nhỏ xinh đẹp tinh xảo, hai mặt thêu hoa mai, Lan, trúc, cúc, nếu nhìn từ xa, cảm thấy trên lá cây như đang được gió thổi nhẹ nhàng, cực kỳ có ý nghĩa. Mai Như thích nhất mấy đồ vật xinh đẹp, nàng nhất thời không dời mắt được.
Chưởng quầy luân phiên nói: " Nhị vị tiểu thư, cái này vừa được một vị công từ đặt trước rồi, ta đang chuẩn bị gói đi."
" Là ai?" Mai Như có chút thất vọng: " Có thể hay không nhường ta?"
Chưởng quầy cực kỳ khó xử, đằng sau truyền đến một giọng nói: " Có trước có sau, như vậy là không được."
Giọng nói này....
Mai Như nghiêng người nhìn lên ——-
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không phải là Thập Nhật điện hạ, còn là ai nữa?
Mai Như lười phản ứng lời noi này, nàng chạy nhanh nhỏ giọng đối với Mạnh Uẩn Lan nói: " Chúng ta qua bên kia xem đi."
Đôi với thái độ của Mai Như chủ động né tránh, Phó Chiêu có chút không quen, hắn vội vàng dậm chân nói: " Tam cô nương, ngươi từ bỏ?"
" Đúng rồi, có trước có sau, ta từ bỏ." Mai Như theo lời hắn nói.
Nhưng cho dù như thế, Phó Chiêu cảm thấy có chút tức giận, hận lại dậm chân.
" Ngươi tại sao sẽ không cần." Phó Chiêu đuổi theo hỏi.
Mai Như cười noi: " Thật kỳ lạ, ta không cần thì ngươi còn tranh mới ta thì ngươi mới vui mừng sau."
Mạnh Uẩn Lan không rõ nguyên nhân, nhỏ giọng khuyên nhủ: " Tuần Tuần, nếu ngươi thích thì vì sao ngươi không cần?" Nàng nhìn Phó Chiêu, trực tiếp hỏi: " Vị công tử này, chiếc bình phong này có thể nhường cho chúng ta không? Nói lâu như vậy cũng không cho chúng ta câu trả lời?"
Kỳ thật Mạnh Uẩn Lan chính là tài nữ danh hào, ngày thường chắc chắn ra ngoài sẽ không nói càn như vậy, nhưng hôm nay đi cùng Mai Như, lại thấy Tuần Tuần với người nọ hình như quen nhau, mới không cẩn thận nói như vậy, nói xong lại cảm thấy không ổn, rụt rụt cổ, lại có chút chột dạ.
Phó Chiêu ngẩn ra một chút, liếc Mạnh Uẩn Lan.
Hắn hồi trước đã nhìn qua danh mãn kinh thành tiểu thư Mạnh Uẩn Lan. Lúc này liền nhận ra nàng ấy.
Ba người tuổi xấp xỉ, Phó Chiêu cùng Mai Như chiều cao không chênh lệch nhau lắm, nhưng lại chênh nhau một tuổi, Mạnh Uẩn Lan thấp hơn Mai Như một cái đầu, lúc này đứng bên cạnh Mai Như, ăn mặc thoải mái áo màu xanh, nhìn qua gầy gầy yêu yếu, không nghĩ miệng của Mạnh tài nữ này cũng lợi hại giống với Mai Như.
Địch có bốn tay, một mình không nói lại được hai người vì thế chuồn mất.
Phó Chiêu ngạnh cổ trả lời: " Ta sẽ không cho." Dứt lời, đi ra ngoài hai bước, lại noi với chưởng quầy: " Mau chuẩn bị tốt, đưa ra xe bên ngoài."
Nghe người này càn quất, Mạnh uẩn Lan kéo cánh tay của Mai Như, nhỏ giọng noi: " Tuần Tuần, người này nói như vậy có phải hay không có chút ngốc?"
Phó Chiêu đã muốn ra ngoài, lúc này nghe được " Tuần Tuần", hắn không hỏi đứng lại một chút.
Đợi người này đi rồi, mới nói cho Mạnh Uẩn Lan về thân phận của Phó Chiêu. Mạnh Uẩn Lan nghe xong, a một tiếng, ngược lại cười xấu xa noi: " Tuần Tuần, đây là điện hạ ngốc tặng ngươi bốn vị bánh bao đúng không?"
" Ta đã còn....." Mai Như sửa lời nới, nàng lúc này cười rất xấu xa: "" Được rồi Lan nhi, ta đã quên chuyện này rồi, hay là ngươi vẫn thương nhớ điện hạ bánh bao này?"
" Ai nhớ thương?" Mạnh Uẩn Lan nói: " Không cho ngươi nói bậy."
Lại nói Phó Chiêu đến Yến Vương phủ, Phó Tranh vừa từ trong cung trở về.
Thấy hắn tới, Phó Tranh lạnh lùng nhíu mày: " Chiêu nhi, lúc này không ở thư phòng, chạy ra ngoài làm gì?"
Phó Chiêu cười noi: " Ca ca, huynh lúc nào cũng oán trách đệ." Thấy Phó Tranh hoài nghi, Phó Chiêu tranh công nói: " Được rồi ca ca, không phải hai ngày nữa đến sinh nhật huynh sao?" Đệ vốn đã tìm được một bức bình phong rất trang nhã, hôm nay ra ngoài liền mua tặng huynh, đó chính là hiến vật quý hiếm, ai ngờ huynh lại giáo huấn đệ?"
Phó Tranh sửng sốt mới cong môi lên cười, nhợt nhạt như gió xuân phá băng.
Hắn dặn dò nói: " Chiêu nhi, ta đang muốn một thời gian nữa sẽ đi Ly Kinh, ngươi ngày thường rất ham chơi, hiện tại phải chăm chỉ hơn rồi."
" Thất ca muốn đi đâu?" Phó Chiêu nghi hoặc nói.
Phó Tranh nói: " Trước đó vài ngày có chuyện Trần Quốc tướng quân đăng chức, Tổng binh Thiểm Cam và Mạnh Chính cắt xén lương thực, vì thế mấy hôm nay trong triều tranh cãi chuyện này, hôm nay Hạ thái phó đã tiến cử ta đi."
" Mạnh Chính."
Phó Chiêu cân nhắc, kinh ngạc nói: " Hôm nay đệ gặp nữ nhi của ông ấy và Mai Tam cô nương."
Phó Tranh nghe vậy hơi dừng lại, hắn nâng mắt lên, nhàn nhạt nhìn về phía Chiêu Nhi.
Phó Chiêu chỉ vào bình phong nói ; " Thất ca có điều không biết, chúng đẹp còn vì chiếc bình phong này mà tranh cãi một lúc." Nói, hắn lại đắc ý nói ; " Vốn dĩ Mai Tam cũng muốn cái này, đệ cố tình không nhường cho nàng ta!"
Phó Tranh im lặng, lúc này mới quay đầu nhìn vào chiếc bình phong.
Bình phong này không cao, hai mặt thêu hoa mai lan, không biết dùng phương pháp gì thêu, những cành lá phiến phiến mở ra, phảng phất như gió thổi nhẹ, toát lên vẻ ôn nhi kiều mị.
Phó Tranh lẳng lặng nhìn, không nói gì.
Chợt, liền nghe thấy Phó Chiêu vỗ tay nói: " Ca ca, huynh biết không, Mai Tam kia lại gọi là Tuần Tuần? Hai chữ này quả thật quá buồn cười! Tại sao một cô nương lại có tên như này chứ?
" Tuần Tuần, Tuần Tuần...." Phó Chiêu rung đùi đắc ý gọi hai lần, vẫn không cảm thấy đã, nhịn không được lại cười ha ha.
Phó Tranh rũ mắt xuống. Vẫn là bộ dáng nhàn nhạt, không rõ thần sắc, hắn chỉ là nặng nề răn dạy: " Đó là Khuê danh của cô nương nhà người ta, đệ gọi vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Phó Chiêu mếu máo, không dám gọi nữa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.