Trung tâm thành phố Rhino, nhà hàng Tây.
“Dung thiếu gia, đây là vị trí ngài muốn.” Dung Lạc gật đầu, hắn kéo một chiếc ghế dựa bằng gỗ lim ra chậm rãi ngồi xuống.
Cửa sổ sát đất sáng trưng, bên ngoài là những đóa Tường Vi trắng nở rộ.
“Dung thiếu gia, ngài muốn dùng gì ạ?” Phục vụ anh tuấn cung kính đưa thực đơn tới.
Không hề lật ra xem, Dung Lạc thản nhiên phân phó: “Một ly cà phê băng Mexico.”
“Dạ, ngài chờ một lát.”
Dung Lạc im lặng ngồi, ngũ quan tinh xảo, tóc đen như hắc ngọc. Hắn bấm tay, một chút lại gõ gõ mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
“Anh.” Dung Lạc ngẩng đầu nhìn một người đàn ông đi về phía hắn cười đến mặt mày sáng lạn.
“Dung Trạch thiếu gia đã trở lại.” Chu Hàn mỉm cười kéo một cái ghế bên cạnh Dung Lạc ra mời Dung nhị thiếu gia ngồi. Dáng người cao lớn anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như dao sắc, làn da tương đối trắng nõn.
“Em còn chưa về nhà?” Dung Lạc nhíu mày, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của em trai mình, đoán.
“Em đã ghé qua vườn trà của anh, để hành lý ở đó rồi.” Dung Trạch cẩn thận lời nói, sợ chính mình nói sai cái gì chọc giận Dung Lạc sẽ bị ném về Dung gia.”Em cũng đã ngồi ngây ngốc một tuần rồi.” Dung Trạch bĩu môi.
“Em thật sự quyết định làm trong ngành đào tạo nghệ sĩ?”
Dung Lạc đặt cà phê sang một bên, thần sắc nhìn thẳng vào mặt hắn. Hắn biết ước mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403353/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.