Phòng khách Mộc gia.
Dưới ánh đèn hoa lệ, Mộc Quốc Hồng ngồi nghiêm chỉnh, rúc vào bên người ông ta là Hứa Nhã Như dung mạo tinh xảo.
"Mẹ, đây là quà con và anh Sở Hoán mang về từ nước Mỹ cho mẹ." Mộc Cẩm một đầu tóc quăn xinh đẹp, cười duyên ôm một hộp quà màu hồng nhào vào trong lòng Hứa Nhã Như.
"Đều đã lớn như vậy, còn giống như đứa trẻ." Hứa Nhã Như ra vẻ trách cứ, nhưng đôi mắt lại tràn đầy vui sướng.
Tháo chiếc nơ tinh xảo ra, một vòng cổ trân châu đen hoa lệ mượt mà sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
"Đẹp quá!" Mộc Cẩm cầm vòng cổ trân châu chậm rãi đeo lên cổ Hứa Nhã Như, "Mẹ, đây là do anh Sở Hoán chọn cho mẹ! Thích không?"
"Ta đã nói món quà này không thể do con chọn, vẫn là Sở Hoán tinh mắt." Hứa Nhã Như từ ái cười nhìn về phía Sở Hoán.
"Dì Hứa khách khí." Sở Hoán biểu hiện đạm bạc, "Chỉ là một chút tâm ý của con mà thôi." Quay đầu lại hắn đón nhận ánh mắt của Mộc Quốc Hồng đang ngồi ở sô pha, " Bác Mộc, quà của ngài là cây gôn mà danh thủ gôn từng dùng qua, biết ngài thích đánh gôn, vừa lúc đến hội đấu giá nên đã để Mộc Cẩm mua về cho ngài."
"Ừ, là ta nuôi lớn con, quả nhiên không uổng công thương con."
Câu “ Là ta nuôi lớn con" làm lòng Sở Hoán run lên, nội tâm rối rắm lạ thường.
Mộc Quốc Hồng không phát hiện lúc này Sở Hoán đã thay đổi sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403337/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.