Ở bậc thang đá cẩm thạch, hai người đưa lưng về nhau trầm mặc uống bia, không ai nói nữa.
Từng lon bia không ngừng được mở, bọt bia tràn ra, trong gió tràn ngập mùi hương.
Sau một lúc lâu, Sở Hoán đánh vỡ sự trầm mặc.
“Này, nha đầu chết tiệt kia, vì sao... Vì sao không nói một tiếng đã chạy ra nước ngoài?” Hắn chụp lấy bả vai cô, tuy rằng cố gắng làm cho mình cười, nhưng đáy mắt lại che lấp đau xót.
Thấy cô không nói lời nào, Sở Hoán khổ sở nhắm mắt, kiệt lực áp chế chua sót cuồn cuộn trong ngực, hắn lên: “ Em có biết hay không... Có biết hay không, anh đã từng đến Seattle tìm em?” Hắn lắc lắc lon bia lại lấy lon khác ra, thân mình không vững hướng tới sát vai cô.
Dùng hết khí lực đẩy hắn ra, Mộc Yên lạnh như băng nhìn hắn, “ Anh Sở Hoán không phải đã đính hôn với chị Mộc Cẩm rồi sao, còn tìm em làm cái gì?”
Sở Hoán hồi hồn, nhìn cô: “Nếu anh nói anh có nỗi khổ, em có thể...?” Thần sắc hắn tái nhợt, tiếng nói khàn khàn đau đớn kịch liệt.
“Anh Sở Hoán, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhìn Sở Hoán thống khổ, tiểu Mộc Yên giật mình.
“Tiểu Yên, vẫn biết anh không muốn làm anh trai của em mà!” Hắn gắt gao ôm cô vào lòng, thời điểm nói ra những lời này thanh âm thậm chí có chút run run.
Mộc Yên sửng sốt, sau một lúc cô lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
“Anh hai, anh uống say rồi!” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403329/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.