Đợi nửa ngày, nhìn sắc trời dần tối, Sở Hoán không nhịn được lo lắng. Mưa như vậy, không mang theo dù nếu mắc mưa nhất định sẽ bị bệnh, nha đầu kia lại cực kỳ ghét uống thuốc. Mỗi lần uống thuốc, hắn đều phải la hét hơn nữa ngày mới chịu nghe lời.
Lo lắng, hắn lại đột nhiên nhớ tới đêm qua ở ngoài vườn, hắn hèn mọn cầu xin cô quay lại với hắn, vậy mà nha đầu chết tiệt này lại thờ ơ, làm hắn cảm thấy tức giận.
Nhịn không được bấm số gọi cho cô, Sở Hoán nghĩ rằng nếu cô dám không nhận điện thoại của hắn, sau khi trở về nhất định sẽ cho cô đẹp mặt.
"Alo... Xin hỏi ai vậy?" Một giọng nữ nghi ngờ thản nhiên hỏi.
Sở Hoán liền đen mặt, nha đầu đáng chết lại dám xóa số điện thoại của hắn.
"Alo cái gì? Sao lại không trả lời?"
"Bây giờ em đang ở đâu?" Sở Hoán nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu nha đầu sửng sốt, cô không ngờ Sở Hoán sẽ gọi điện thoại cho mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
"Trời mưa, nhanh về nhà đi." Giọng tức giận hổn hển, vẫn giống như trước kiêu ngạo.
Đôi mắt tối sầm lại, tiểu Mộc Yên bình tĩnh nói: "Đêm nay tôi không về."
"Cái gì?" Giọng nói có chút khó tin, "Mộc Yên, đã trễ thế này, em đang ở đâu?"
"Đêm nay tôi không về, phiền anh giúp tôi nói một tiếng với ba." Bình thường mà xa cách, "Nếu không có gì nữa, tôi cúp máy đây."
"Nha đầu chết tiệt kia, em dám cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403322/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.