Edit: susublue
Hôm nay nắng rất ấm, trời xanh thăm thẳm không hề âm u.
Mộc Yên đùa nghịch chậu hoa bách hợp trước cửa sổ, cho đến khi nghe thấy tiếng ve kêu khe khẽ ngoài cửa sổ, cô mới biết thì ra mùa hè đã đến.
Trời tháng sáu, không khí đã bắt đầu khô nóng.
Mộc Yên ngồi trước giường bệnh, cầm khăn thấm nước nhẹ nhàng lau cánh môi tái nhợt khô nứt của Dung Lạc.
Môi anh rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với đàn ông bình thường.
Động tác Mộc Yên mềm nhẹ thấm ướt môi Dung Lạc, ở chỗ khô nứt, động tác càng thêm cẩn thận. Bởi vì cô biết anh nhất định rất đau.
Đảo mắt đã qua ba tháng, giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện đây là sự thật.
Tai nạn xe cộ đêm mưa hôm đó, đến nay giống như vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt cô, diẽnndaanlequysdonn mới suy nghĩ một chút cũng đã khiến cả người run rẩy. Cũng may cô may mắn, chỉ bị gãy xương bánh chè ở hai chân, và bị trầy da một chút.
Ngày đó, tiểu hộ sĩ truyền nước biển cho cô có nói, bị tôii nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy mà chỉ bị thương nhẹ đúng là cô rất may mắn.
Nhưng hai người đi cùng cô lại không may mắn như vậy, Chu Hàn chết tại chỗ.
Nhưng mà, Dung Lạc...
Ba tháng trôi qua, cho tới giờ anh vẫn chưa tỉnh lại.
Buông khăn ra, Mộc Yên khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403293/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.