Edit: susublue
"Bác sĩ nói cơ thể anh còn chưa phục hồi, không chịu ăn gì thì sao chịu nổi?"
Lông mi run rẩy, Dung Lạc lại nhắm mắt lại, "Không có khẩu vị."
Mộc Yên dùng lực nắm tay anh, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, nhíu mày, "Anh không chịu ăn, sao cơ thể có thể tốt lên được?"
Người trên giường mở mắt ra, trầm mặc một lát sau đó nói với Mộc Yên: "Tay của tôi không có sức lực."
Khuôn mặt Dung Lạc tái nhợt trắng bệch, nghe thấy anh nói, Mộc Yên đau lòng, không hề nghĩ ngợi nói ra một câu.
"Tôi đút cho anh!"
Nói xong câu đó, Mộc Yên bị chính mình làm cho ngạc nhiên, từ khi nào mà cô lại đối xử tốt với anh như vậy...
Tiểu nha đầu ngồi trước giường đang âm thầm ảo não, khi cô nhìn lên, thì thấy người nào đó sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh khẽ cười, một nụ cười, rất cảm động, mê hoặc lòng người. Chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt liền biến mất không dấu vết.
Dung Lạc buông tay Mộc Yên ra, chậm rãi chống cơ thể ngồi xuống.
Bởi vì dùng sức quá mức, anh nhăn mày lại chậm rãi ho nhẹ, "Khụ khụ... Khụ khụ..."
Lúc này Mộc Yên còn đang ảo não vì lời nói vừa rồi, nhìn thấy tay bị anh nắm lấy, cô có chút chần chờ. Nhưng mà cô đã xem thường sự quan tâm của mình dành cho anh rồi.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan liên tục tăng lên, Mộc Yên lập tức hồi thần lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403289/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.