Edit: susublue
Chiều tối.
Nhìn thoáng qua ấm cháo gạo kê trong tay, Mộc Yên lại nghĩ tới gì đó nên hỏi đầu bếp nhà ăn, "Có đường không ạ?"
"Cô nhóc thích ăn ngọt sao?" Bếp trưởng bỏ một muỗng đường vào cháo.
"Cám ơn bếp trưởng."
Đi một mình về phía phòng bệnh, Mộc Yên có vẻ hơi lo lắng bất an, nhìn ấm cháo trong tay, đầu cô không ngừng nghĩ về cảnh lần trước cô đút cháo cho Dung Lạc. Người anh dựa vào trong ngực cô, đôi môi lạnh lùng vô ý đụng vào cổ, diiexndffnllequysdonn giống như đang hôn vậy, mỗi một lần đều làm cô khó nhịn, giống như bị rút mất hồn vậy.
Nhưng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, lại cảm thấy cả người bắt đầu bất an.
Mộc Yên không yên lòng tiếp tục đi về phía trước, lại đúng lúc nhìn thấy bác sĩ, y tá đứng trước cửa phòng bệnh Dung Lạc không ngừng đi ra đi vào.
Mộc Yên vội vàng chạy tới, cầm lấy tôiy áo một y tá hỏi: "Bệnh nhân bên trong làm sao vậy?"
"Anh ta sốt cao không hạ."
Cái gì!
"Tiểu thư, cô không thể đi vào!" Nhìn cô lập tức đi vào, y tá không thể giữ cô lại.
Trước cửa phòng bệnh.
"Mộc tiểu thư." Bác sĩ phụ trach và hai y tá mới từ phòng bệnh đi ra.
"Bác sĩ, Dung Lạc thế nào?"
"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe câu nói khẳng định của bác sĩ, Mộc Yên thở phào một hơi, cả người mới bình tĩnh lại.
Bác sĩ phụ trách nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403285/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.