Edit: susublue
Sáng sớm hôm sau, Dung Trạch bị Cố Anh nhắc nhở đưa canh gà cho Dung Lạc, gõ cửa phòng bệnh nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì, anh liền đẩy cửa ra đi vào.
Dưới ánh nắng, hai người ôm nhau mà ngủ trông có vẻ ấm áp.
Tối hôm qua ngủ say, không biết từ khi nào mà Mộc Yên đã chiếm một nửa giường, cô rúc vào trong lòng Dung Lạc thở đều đều, thông thuận.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Dung Lạc lập tức mở hai mắt.
Nhìn thấy người vào, anh tự nhiên đón nhận ánh mắt trêu tức của đối phương.
"Anh, mẹ muốn em mang canh gà mẹ vừa nấu đến cho anh." Cẩn thận đặt ấm giữ nóng trên bàn, Dung Trạch cố ép giọng thật thấp.
Nhìn thấy anh cả của mình vẫn không có một chút phản ứng nhìn chằm chằm mình như trước, đột nhiên Dung Trạch cảm thấy xương cốt trong người rã rời. diienxdafnlleqysdnn Cúi đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang ngủ say trong lòng anh ấy, Dung Trạch lập tức hiểu, thì ra người ta đang trách mình quấy rầy ôn hương nhuyễn ngọc của anh ấy, trách không được sắc mặt khó coi như vậy.
"Đến giữa trưa ba mẹ sẽ đến thăm anh." Dung Trạch đứng một bên quan sát vẻ mặt của Dung Lạc, rồi mới nói câu này.
Thấy Dung Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, Dung Trạch hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh nhìn người trên giường bệnh chậm rãi hỏi: "Anh, có phải anh còn chưa tha thứ cho ba mẹ chuyện trong quá khứ không? Nếu anh không muốn..."
"Dung Trạch." Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403278/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.