Edit: susublue
Trong thư phòng, Dung Lạc dùng iPad tìm mấy khu ngoại ô thành phố thích hợp với sự sinh trưởng của cây trà, Cố Sùng đứng bên cạnh chờ thiếu gia nhà mình sai bảo.
Ánh mắt phức tạp lướt qua cánh tay phải vẫn quấn băng vải của Dung Lạc, Cố Sùng nhíu mi, rốt cuộc là ai? Là ai âm mưu tạo ra tai nạn xe cộ đó.
"Cố Sùng, cậu đi dặn dò bên tài vụ của công ty mới phát cổ phiếu ra đi."
"Dạ, thiếu gia." Cố Sùng gật đầu, nhìn sườn mặt Dung Lạc muốn nói lại thôi.
"Còn muốn nói cái gì?" Dung Lạc vẫn không ngẩng đầu.
"Thiếu gia, tôi không cần tiếp tục đi theo thiếu phu nhân nữa sao?"
"Ừ"
"Nhưng, hình như tôi cảm thấy thiếu phu nhân đã phát hiện ra tôi." Cố Sùng nhíu mày, sắc mặt hơi buồn rầu.
"Thật không?" Người ngồi trước bàn lầm bầm lầu bầu, như đang nghĩ đến cái gì. Hình như anh không hề kinh ngạc dù chỉ một chút, Cố Sùng yên lặng đi theo lại bị Mộc Yên phát hiện, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng Cố Sùng chưa thấy qua thân thủ của Mộc Yên, anh vẫn hơi bị đả kích, diễn(daffn<lle;quydon dù sao đây là lần đầu tiên anh âm thầm đi theo người khác mà lại bị đối phương phát hiện, "Vậy có cần tiếp tục đi theo nữa không?" Anh tiếp tục hỏi.
"Không cần quấy rầy cô ấy nữa."
"Dạ thiếu gia."
Mười hai giờ trưa, trên bàn cơm trưa.
"Nhìn cái gì?" Dung Lạc nhẹ nhàng nhếch môi mỏng, Mộc Yên thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403239/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.