Chương trước
Chương sau
Edit: susublue

Trong thư phòng, Dung Lạc dùng iPad tìm mấy khu ngoại ô thành phố thích hợp với sự sinh trưởng của cây trà, Cố Sùng đứng bên cạnh chờ thiếu gia nhà mình sai bảo.

Ánh mắt phức tạp lướt qua cánh tay phải vẫn quấn băng vải của Dung Lạc, Cố Sùng nhíu mi, rốt cuộc là ai? Là ai âm mưu tạo ra tai nạn xe cộ đó.

"Cố Sùng, cậu đi dặn dò bên tài vụ của công ty mới phát cổ phiếu ra đi."

"Dạ, thiếu gia." Cố Sùng gật đầu, nhìn sườn mặt Dung Lạc muốn nói lại thôi.

"Còn muốn nói cái gì?" Dung Lạc vẫn không ngẩng đầu.

"Thiếu gia, tôi không cần tiếp tục đi theo thiếu phu nhân nữa sao?"

"Ừ"

"Nhưng, hình như tôi cảm thấy thiếu phu nhân đã phát hiện ra tôi." Cố Sùng nhíu mày, sắc mặt hơi buồn rầu.

"Thật không?" Người ngồi trước bàn lầm bầm lầu bầu, như đang nghĩ đến cái gì. Hình như anh không hề kinh ngạc dù chỉ một chút, Cố Sùng yên lặng đi theo lại bị Mộc Yên phát hiện, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng Cố Sùng chưa thấy qua thân thủ của Mộc Yên, anh vẫn hơi bị đả kích, diễn(daffn<lle;quydon dù sao đây là lần đầu tiên anh âm thầm đi theo người khác mà lại bị đối phương phát hiện, "Vậy có cần tiếp tục đi theo nữa không?" Anh tiếp tục hỏi.

"Không cần quấy rầy cô ấy nữa."

"Dạ thiếu gia."

Mười hai giờ trưa, trên bàn cơm trưa.

"Nhìn cái gì?" Dung Lạc nhẹ nhàng nhếch môi mỏng, Mộc Yên thật sự tò mò là tin tức gì có thể làm cho anh vui vẻ như vậy. Vươn tay đoạt lấy tờ báo trong tay anh, nhìn mấy chữ to bắt mắt trong tờ báo làm cho khóe miệng Mộc Yên giật giật.

Tin tức đầu đề "Công ty mới thành lập của tập đoàn Dung thị có nguy cơ phải đóng cửa, cổ đông lớn nhất là công ty Hằng Phong bị lỗ vốn gần ba tỷ!" Nếu Mộc Yên nhớ không lầm, cô nhớ rõ công ty mới của tập đoàn Dung thị là do một tay Dung Lạc sáng tạo, thấy công ty mình sắp đóng cửa, anh lại vui vẻ như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Mộc Yên thấy đồng tình nhìn Dung Lạc nói: "Công ty mới sắp đóng cửa, không phải anh buồn quá hóa cười đó chứ?"

Dung Lạc sờ mái tóc dài của cô, cười yếu ớt không nói, Mộc Yên luôn có cảm giác anh đang tính kế.

Nhìn hai người trên bàn cơm, một người không có hình tượng ngồi ăn thịt kho, một người lật xem tạp chí L"Oréal mới ra, giống như công ty sắp đóng cửa là của nhà người khác, không hề liên quan đến Nhà họ Dung bọn họ.

Mộc Yên bĩu môi, công ty mới của Nhà họ Dung sắp đóng cửa mà người Nhà họ Dung lại không có phản ứng gì, cô lo lắng làm gì chứ, chỉ cảm thấy công ty Hằng Phong hơi quen tai mà thôi.

Qua giờ cơm trưa, Dung Lạc nhìn vết thương trên mặt Mộc Yên đã bớt sưng, vẫn lo lắng tiếp tục bôi thuốc mỡ giúp cô.

"Dung Lạc." Ngón tay thon dài bị nắm lấy, động tác của anh dừng lại.

"Sao?"

“Lát nữa tôi muốn về nhà một chuyến." Mắt âm trầm, nhưng giọng anh vẫn ôn nhu như trước."Muốn tôi đi cùng em không?" Vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên trán cô, anh nhợt nhạt hỏi. Mộc Yên lắc đầu, dù sao có một số việc cô vẫn nên tự mình giải quyết, cô không muốn anh bị liên lụy vô duyên vô cớ.

"Về sớm một chút." Dung Lạc cũng không cưỡng cầu, chỉ khẽ vuốt mái tóc dài của cô.

Mộc Yên hơi sửng sốt, thật ra cô cảm thấy anh có thể hỏi cô, vì sao phải về Nhà họ Mộc? Về Nhà họ Mộc bao lâu, còn vết thương trên mặt là sao? Nhưng anh lại không hỏi gì cả, cho cô ở trong không gian của mình, để cho cô không cảm thấy bị trói buộc lại có thể tự do mà thở, người có thể buông tay mà nuông chiều như vậy thật sự rất ít, bởi vì có thể làm đến như vậy cũng thật sự rất khó khăn. Cô không nói, anh sẽ không hỏi, nếu bị thương người tổn nhất nhất định là anh! Nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô, diễn<danfn;le3/quysdo0n hoàn toàn tín nhiệm không hề giữ lại chút nào cho mình, vì sao lại khiến cô bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng chứ?

Đưa cho cô một cây dù màu đen, cài lại nút áo gió cho cô, anh ôn nhh đến kỳ cục.

"Tôi đi đây." Cô nhìn anh.

Một cái ôm mềm nhẹ từ phía sau, Mộc Yên cảm thấy trên trán ấm áp, là anh hôn cô. Mềm nhẹ, ấm áp, còn thoang thoảng hương trà tự nhiên.

" Về nhà sớm một chút." Anh nhẹ nhàng dặn dò bên tai cô.

Chú ý tới từ “Nhà” anh nói, Mộc Yên đột như cảm thấy có một dòng nước ám chảy qua tim, sau đó dần dần tràn tới toàn thân.

Bên ngoài vẫn mưa to như trước, nắm chặt cây dù màu đen đã mở ra, Mộc Yên càng chạy càng xa, gió lớn gào thét, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Dung Lạc đứng ở cửa, nhìn bóng lưng mảnh khảnh dần biến mất dưới mưa, khuôn mặt luôn lạnh lùng lại hơi cô đơn.

Bỗng nhiên anh nhớ tới ngày đó Dung Ngữ nói vui đùa với anh, "Cô đơn không phải có từ bẩm sinh, mà có khi anh yêu một người."

Bất đắc dĩ mỉm cười, anh chế nhạo, "Thật sự trúng độc quá sâu, cô mới vừa đi khỏi, anh đã bắt đầu cảm thấy cô đơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.