Edit: susublue
Mộc Yên cũng không khóc, số lần cô đổ máu còn nhiều hơn số lần rơi lệ. Nhưng bởi vì người đàn ông nằm trên giường bệnh cô lại khóc hết lần này đến lần khác.
Đến khi nếm được mùi vị của nước mắt, rốt cuộc cô cũng không khóc nữa. Mùi vị lạnh lẽo thậm chí còn có chút chua sót. Đau khổ đến mức cô tình nguyện để mình bị thương. Nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống, cuối cùng chạm đến bàn tay họ đang nắm chặt.
Bàn tay cô giật giật, cô mở mắt nhìn, vừa đúc lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh.
Tạ Thần nói, "Mộc Yên, không ai nói Dung Lạc dịu dàng, bởi vì cậu ta chỉ dùng cảm xúc này để đối xử với cô."
"Anh tỉnh rồi sao?" Lúc cô nói ra những lời này thì cổ họng khàn khàn kỳ cục, Dung Lạc nhíu mi, vươn bàn tay phải quấn đầy băng vải lau nước mắt giúp cô.
Hai ngày hai đêm ngồi canh bên giường bệnh, không ăn gì cả, ngay cả nước Mộc Yên cũng không uống.
"Em tự chăm sóc mình như vậy sao?" Nhìn mí mắt cô thâm đen, Dung Lạc thở dài một hơi, dùng sức kéo cô nằm xuống giường.
Mộc Yên khiếp sợ, "Anh muốn làm gì?" Lo lắng miệng vết thương của anh, cô không dám giãy dụa.
Dần dần điều chỉnh tư thế ôm cô vào trong lòng, ngón tay thon dài mơn trớn mí mắt của cô, nhẹ giọng thì thầm, "Ngủ." Giọng anh dịu dàng đến kỳ cục.
Cô thật sự quá mệt mỏi, anh ôm cô, mùi hương của anh đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403233/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.