Edit: susublue
Sau khi kiểm tra toàn thân xong, Dung Lạc ôm Mộc Yên ngồi ở một bên chờ kết quả.
Đến khi bác sĩ run rẩy đưa báo cáo sức khỏe cho anh, nói một câu, Mộc... Mộc tiểu thư không có hiện tượng khác thường thì người đàn ông cả người đầy khí lạnh này mới dịu đi một chút, không phát ra hơi lạnh làm mọi người đông cứng nữa.
"Lạc Lạc, chúng ta về nhà đi." Bàn tay đang nắm tay mình giật giật, Mộc Yên nhìn thấy vì mình mà đã náo loạn phòng cấp cứu của bệnh viện thành gà bay chó sủa, trong lòng cô có chút áy náy.
"Được." Dung Lạc lên tiếng trả lời, ôm lấy Mộc Yên rồi đi ra ngoài.
Mộc Yên cũng không giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ, lại giật cánh tay Dung Lạc làm cho anh đứng lại, "Bác sĩ, Sở tiên sinh thế nào?"
Cô vừa nói xong thì cảm nhận được toàn thân Dung Lạc đang ôm mình cứng đờ, Mộc Yên biết anh không vui, nhưng dù sao Sở Hoán bị thương vì cô nên dù thế nào thì cô cũng muốn hỏi một câu.
Nhưng bác sĩ lại hiểu sai ý, anh nhìn sắc mặt Dung Lạc lạnh như băng, cảm thấy nếu câu trả lời của mình không tốt thì có thể sẽ bị người đàn ông này lóc xương lột da."Anh, anh ấy đã không sao rồi, không sao hết." Bác sĩ co rúm lại, ông nói ra câu này xong thì cả người cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Vậy là tốt rồi." Mộc Yên lên tiếng trả lời. Lại không ngờ Dung Lạc lại nói, "Nói cho Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403202/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.